Hai người lại trò chuyện một hồi, Tuyên Lê cảm thấy quan hệ hai bên đã kéo gần đến mức vừa đủ, vì thế chủ động đề nghị đưa cô đi thu âm thử.

Vân Xu đi theo sau anh.

Thịnh Hoa là do Tuyên Lê hao phí rất nhiều tâm huyết thành lập, về phương diện trang trí tốn không ít công sức, cây xanh tươi tốt, bàn ghế có thiết kế độc đáo, sàn gỗ bóng loáng, cho người ta một cảm giác cực kỳ thoải mái.

Ít nhất Vân Xu rất có thiện cảm với nơi này, thỉnh thoảng không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Lúc này, Tuyên Lê sẽ dừng bước, giải thích tỉ mỉ cho cô về ý tưởng thiết kế của nhà thiết kế.

"Bàn ghế bên kia là do một nhà thiết kế tên là Tạp Duy La thiết kế, ông ấy cho rằng thiết kế là để phục vụ cuộc sống, khu vực nghỉ ngơi tác dụng lớn nhất là để nhân viên có thể thả lỏng khi rảnh rỗi, do đó đã thiết kế thành hình dáng mang tính thú vị như thế này."

Phòng thu âm cách phòng khách không xa, hai người rất nhanh đã đến.

Trợ lý Trương và một nhân viên đang nói chuyện phiếm trong phòng điều khiển.

Nhân viên nhỏ giọng hỏi: "Trợ lý Trương, hôm qua Thu Ý Nùng đến Tây Thành rồi, giọng nói của cô ấy có thật sự dễ nghe như trong 《Ánh dương 》 không?"

Là một kỹ thuật viên phụ trách thu âm, anh ta có chút hoài nghi về điều này, mấy năm trước anh ta đã từng gặp những người giỏi dùng kỹ thuật để chỉnh sửa giọng nói trở nên cực kỳ êm tai, nhưng trên thực tế thì cũng bình thường.

Mà Thu Ý Nùng, người đã nổi tiếng trên mạng trong khoảng thời gian trước, biểu hiện của cô trong kịch truyền thanh, khiến anh ta sinh ra nghi ngờ sâu sắc.

Thật sự có giọng nói dễ nghe như vậy sao?

"Trong kịch gần như là giọng nói gốc của cô ấy, quả thật rất êm tai." Trợ lý Trương nói.

Nhân viên có chút không tin, nhưng một lát nữa hai người sẽ đến, trợ lý Trương không cần thiết phải lừa dối anh ta.

Anh ta muốn xem vị Thu Ý Nùng được tổng giám đốc coi trọng, một lòng muốn chiêu mộ này rốt cuộc có bao nhiêu xuất sắc, Tuyên tổng đã nhiều lần đưa ra lời mời, cô ta cư nhiên còn từ chối.

Phải biết rằng trong ngành mỗi năm đều có vô số sơ yếu lý lịch nộp vào Thịnh Hoa, nhưng với tiêu chuẩn cao của Tuyên Lê chỉ có số ít vài người có thể vào công ty, có người đã từng thông qua quan hệ để vào công ty, bị Tuyên Lê kiểm tra phát hiện thực lực không đủ, trực tiếp sa thải.

Thịnh Hoa hoan nghênh người có thực lực, những kẻ hướng đến phúc lợi, muốn đục nước béo cò đều bị loại bỏ.

Thịnh Hoa chỉ tiếp nhận người có năng lực.

Cửa phòng thu âm mở ra, Tuyên Lê dẫn một người phụ nữ đi vào, cẩn thận kéo ghế cho cô.

Nhân viên và trợ lý Trương nhìn qua, sau đó ánh mắt bỗng chốc ngây dại.

Ánh sáng trong phòng thu âm hơi tối, nhưng khi cô bước vào, toàn bộ không gian dường như bừng sáng, nói một cách thông tục chính là như các cụ hay nói "bồng tất sinh huy", đúng nghĩa đen của câu đó.

* Trong bụi bông, tất cả đều tỏa sáng

Sao lại có người đẹp như vậy?

Nhân viên lần đầu tiên cảm thấy bao năm học ngữ văn thật lãng phí, anh ta cư nhiên không thể nghĩ ra bất kỳ một từ nào có thể hình dung vẻ đẹp này, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cô.

Trợ lý Trương lúc nãy vào phòng khách, bóng dáng Vân Xu bị che khuất, bây giờ anh ta rốt cuộc hiểu rõ biểu hiện trước đó của cấp trên, tại sao sau đó lại gửi tin nhắn nói sửa Duyên Trời ĐỊnh 》 thành song đạo diễn, thêm anh ta vào.

Hóa ra là để có thêm cơ hội ở chung với cô Vân, thật là không giống với vị tổng giám đốc trước đây chút nào.

Nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, trợ lý Trương hoàn toàn hiểu được ý tưởng của sếp.

Mỹ nhân như vậy ai có thể từ bỏ cô ấy chứ?

Vân Xu chú ý đến hai người ở phía đối diện tấm kính, mỉm cười gật đầu với họ, sau đó cô liền thấy vị nhân viên xa lạ kia trực tiếp ngã xuống ghế.

Cô kinh hô một tiếng, "Anh ấy không sao chứ!"

Tuyên Lê mặt đen lại, ngoài miệng an ủi nói: "Không sao, có thể là ghế chất lượng không tốt, đợi lát nữa tôi qua xem."

Anh nói sơ qua một chút về các bước, xác định cô đã hoàn toàn hiểu rõ, mới dừng lại giải thích.

Đây là lần đầu tiên Vân Xu lồng tiếng trong một môi trường chuyên nghiệp như thế này, căng thẳng là không thể tránh khỏi.

Tuyên Lê nói: "Bây giờ tôi đi sang phòng điều khiển đối diện, đợi lát nữa bắt đầu thử âm, cứ theo trạng thái bình thường là được, không cần quá căng thẳng."

"Phải biết rằng cô đã rất xuất sắc rồi, chỉ cần cố gắng phát huy là được."

Giọng nói trầm thấp mà đầy sức mạnh vang vọng bên tai, trái tim Vân Xu hơi thả lỏng, giờ khắc này bỗng nhiên phát hiện giọng nói của anh kỳ thật cũng rất dễ nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play