Vân Xu vừa định đứng dậy thì nhìn thấy tấm chăn lông đắp trên người, sau đó lại phát hiện cửa sổ đã được kéo rèm lại.

Tuyên Lê chú ý đến ánh mắt của cô, nói: "Tôi thấy cô rất mệt, nên muốn để cô ngủ thêm một chút."

Anh nói rất uyển chuyển, nhưng mặt Vân Xu càng đỏ hơn, cô đến công ty người ta để lồng tiếng, kết quả lại ngủ trong phòng khách, còn để người khác giúp cô đắp chăn, đóng cửa sổ, thật mất mặt.

Cô tự nhủ trong lòng, lần sau tuyệt đối không thể như vậy.

Tuyên Lê đứng bên cạnh chờ cô bình tĩnh lại, khi anh không nói những lời cay nghiệt, vẻ ngoài thật sự rất có tính lừa gạt.

Khoan đã.

Vân Xu đột nhiên nhận ra.

"Anh không phải là tổng giám đốc của Thịnh Hoa sao, còn kiêm nhiệm cả đạo diễn của đoàn phim à?"

Tuyên Lê thong thả ung dung nói: "Từ nhỏ tôi đã mắc chứng mất ngủ, tìm rất nhiều bác sĩ nhưng không có tác dụng, sau khi lớn lên tình cờ phát hiện một số âm thanh dễ nghe có thể giảm bớt chứng mất ngủ, liền bắt đầu tìm một số người hợp tác."

Vân Xu đã hiểu, thì ra đây là lý do ban đầu anh tìm đến cô.

Thảo nào mỗi lần đều gửi một bài văn, bảo cô đọc lên, thu âm thành tệp rồi gửi lại.

Cảm giác mất ngủ rất khó chịu, Vân Xu đã từng có lần buổi tối không ngủ được, khó chịu vô cùng, mà Tuyên Lê lại mất ngủ từ nhỏ đến lớn, nghe thôi đã thấy khổ sở.

Trong lòng cô trào dâng sự đồng cảm.

Tuyên Lê tiếp tục nói: "Lâu dần, tự nhiên cũng có hiểu biết nhất định về lồng tiếng, đôi khi cũng sẽ đảm nhiệm đạo diễn của đoàn phim, giúp đỡ một chút."

Lời này hoàn toàn là nói dối, Tuyên Lê từ trước đến nay là một ông chủ lười biếng, hơn nữa bởi vì chứng mất ngủ, tính tình anh không tốt, nếu anh đi chỉ đạo đoàn phim, phỏng chừng mọi người đều sẽ khóc mất.

Vân Xu không biết nội tình, cũng chưa từng thấy dáng vẻ Tuyên Lê cay nghiệt với nhân viên, rất đơn thuần mà tin lời đối phương, lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ anh đã khỏe hơn chưa?"

Trong ánh mắt thuần khiết trong trẻo của cô tràn đầy sự lo lắng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tuyên Lê hơi dịu lại, "Hiện tại rất tốt, bởi vì tôi đã gặp được âm thanh có thể chữa khỏi cho tôi, độc nhất vô nhị."

Khi nói lời này, ánh mắt chuyên chú của anh không hề rời khỏi người cô, như là một thứ gì đó cứng rắn lặng lẽ nứt ra một khe hở, lộ ra phần mềm mại bên trong, chỉ vì người trước mặt mà bộc lộ.

"Là tôi sao?" Vân Xu không chắc chắn hỏi lại.

Khóe môi Tuyên Lê khẽ cong, "Chính là giọng nói của cô đã giúp tôi."

Giọng điệu của anh quá mức trịnh trọng, khiến Vân Xu có ảo giác mình trở thành niềm hy vọng duy nhất trong cuộc đời anh.

Gạt bỏ ý nghĩ khoa trương kia, Vân Xu vẫn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể nói: "Vậy thì tốt."

Vẻ bối rối đáng yêu của cô khiến tim Tuyên Lê bất giác mềm nhũn, đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được loại cảm xúc này, vừa vi diệu vừa mềm mại.

Tuyên Lê muốn bảo vệ sự linh khí và thiên phú trong giọng nói của cô, muốn che chở cô không bị bất cứ ai tổn thương, muốn cô luôn luôn vô tư vô lo.

Anh muốn mỗi ngày được nói chuyện với cô, muốn mỗi ngày có thể nghe thấy giọng nói của cô.

Mà bây giờ ý nghĩ này càng thêm kiên định.

Vân Xu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Vậy sau này nếu có yêu cầu gì, anh cứ trực tiếp nói với tôi, không cần phải trả tiền nữa."

Tuyên Lê không ngờ cô sẽ đột ngột chuyển sang chủ đề này, trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra vẻ kinh ngạc.

Vân Xu mỉm cười với anh, "Anh không phải nói chúng ta là bạn bè sao, bạn bè giúp đỡ nhau không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Nụ cười bên môi cô như đóa hồng trắng nở rộ vào buổi sáng sớm, xinh đẹp lại dịu dàng.

Vân Xu và Tuyên Lê quen biết nhau trên mạng không ngắn, gần đây còn thường xuyên trao đổi, hoặc có thể nói là Tuyên Lê thường xuyên tìm cô nói chuyện phiếm, rất nhiều lời nói của anh rất sắc bén, Vân Xu cũng sẵn lòng thảo luận một số việc với anh.

Quan hệ giữa hai người quả thật như lời trợ lý Trương nói, có thể coi là bạn bè, bây giờ biết bạn mình bị chứng mất ngủ làm phiền, cô đương nhiên muốn tận lực giúp đỡ anh.

Huống hồ thu âm một bài văn ngắn thực sự không tốn nhiều thời gian.

Môi mỏng của Tuyên Lê khẽ mấp máy, trong lúc nhất thời lại không nói nên lời, chỉ có thể thầm thở dài, trên thế giới này sao lại có người đáng yêu như vậy.

Anh nghĩ nếu cô thật sự muốn phát triển trong giới lồng tiếng, bất luận thế nào, anh đều sẽ giúp cô dọn sạch con đường phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play