Vân Xu vừa mới đẩy cửa hàng rào ra, liền nghe thấy có người gần đó gọi cô.

"Cô Vân!"

Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, cách đó không xa có một nam một nữ đang đi về phía này.

Hôm nay nhiệt độ rất cao, Vân Xu lại đi bộ không ít đường, đang nóng không chịu được, dù sao cũng đã đến cửa nhà, cô liền tháo khẩu trang xuống.

Tiếng bước chân đang đến gần bỗng chốc dừng lại.

Vân Xu ngước mắt nhìn lại, hai người đối diện như hóa đá đứng yên tại chỗ.

Giang Văn Diệu đầu óc trống rỗng, gương mặt kia quá mức xinh đẹp, liếc mắt một cái liền làm người ta thần hồn điên đảo, quên mất mình đang ở đâu.

Anh ta nghe nói Lục Trạch và Tiêu Tử Nguyệt đều vô cùng quan tâm cô, lúc đó trong lòng còn khịt mũi coi thường, cho rằng đây là một người phụ nữ có thủ đoạn cao siêu, đem cặp đôi vị hôn phu thê kia đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Nhìn thấy người thật mới biết được mình đã từng buồn cười đến mức nào, vẻ đẹp này vượt qua giới tính, bất luận là nam hay nữ đều sẽ bị cô hấp dẫn.

Khó trách Tiêu Tử Nguyệt sau khi giải trừ hôn ước, lại bảo vệ người ta như bảo vệ tròng mắt.

Tương Tĩnh Huyên cũng giật mình tại chỗ, cô ta và Vân Xu đã gặp nhau vài lần, đối phương đều che khuất nửa khuôn mặt, không nhìn rõ dung mạo, cho đến bây giờ cô ta mới hiểu được nguyên nhân đối phương làm như vậy, nếu không che khuất dung nhan quá mức xuất sắc, Vân Xu ra ngoài đều rất phiền toái.

Đây là người phụ nữ mà Lục Trạch đặt ở trong tim.

Tương Tĩnh Huyên từng lặng lẽ ghen tị với Vân Xu, nhưng mà sau khi nhìn thấy dung mạo thật của Vân Xu, trong lòng không thể ức chế mà dâng lên một cỗ tự ti, cô ta nhận thức rõ ràng khoảng cách giữa hai người giống như trời và vực.

Nhìn gương mặt kia, cho dù biết cô là người thương của Lục Trạch, Tương Tĩnh Huyên cũng không thể dâng lên lòng ghen tị, chênh lệch quá lớn.

Nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, trong lòng càng đột nhiên xuất hiện một cảm giác hổ thẹn.

Nhưng vì Tương Bảo Bảo, cô ta cắn răng nói: "Vân Xu, cầu xin cô giúp tôi, cầu xin cô bảo Lục Trạch nghĩ cách đưa con tôi trở về."

Địa vị của Lục Trạch ở Đông Thành vô cùng quan trọng, nhất định có biện pháp, huống hồ anh ta thích Vân Xu như vậy, chỉ cần Vân Xu đưa ra yêu cầu, anh ta nhất định sẽ đồng ý.

Trong khung cảnh vắng vẻ, chỉ có giọng nói của Tương Tĩnh Huyên vang lên.

Khóe mắt cô ta liếc đến Giang Văn Diệu đang trầm mặc hoảng hốt, trong lòng chợt lạnh, không nói nên lời tư vị gì.

Vân Xu hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì, cuối cùng trong tiếng nức nở của Tương Tĩnh Huyên, miễn cưỡng xâu chuỗi được sự việc.

Sau đó cô từ chối.

"Cô Tương, tuy rằng không biết vì sao cô lại tìm đến tôi, nhưng rất xin lỗi, chuyện này tôi không có cách nào can thiệp."

Tương Bảo Bảo phạm lỗi quá nghiêm trọng, chỉ nghe thôi đã khiến người ta kinh hãi, tuy rằng Tương Tĩnh Huyên không nói rõ, nhưng Vân Xu nhận thấy được sự bận rộn và mệt mỏi của Tiêu Tử Nguyệt trong khoảng thời gian trước chắc chắn có liên quan đến cậu bé.

Khuôn mặt Tương Tĩnh Huyên chua xót, ban đầu cô ta trực tiếp tìm Lục Trạch, nhưng anh ta đến cơ hội gặp mặt cũng không cho, cô ta chỉ có thể đến cầu Vân Xu.

Nhưng mà Vân Xu từ chối càng dứt khoát, thậm chí còn hỏi ngược lại một câu khiến Tương Tĩnh Huyên không thể trả lời.

"Nói đến, chẳng lẽ mấy năm nay cô chưa từng phát hiện ra hành vi của nó sao?"

Tương Tĩnh Huyên không thể trả lời, biết nói thế nào đây, nói Tương Bảo Bảo có chỉ số thông minh cực cao, nói đứa trẻ trước mặt cô ta luôn là hình tượng ngoan ngoãn nghe lời, hay là nói cô ta bận rộn những việc khác nên thiếu quan tâm đến con, cho nên cô ta vẫn luôn không hề hay biết?

Bất luận là loại nào, đều là sự thất trách của cô ta, người làm mẹ.

Cho đến khi hai người rời đi, Giang Văn Diệu vẫn không nói chuyện, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Môi Tương Tĩnh Huyên khẽ run, cô ta biết một thứ gì đó đã thay đổi.

Lòng lạnh đến mức như rơi vào hầm băng.

……

An Trạch Vũ đã thu tay vào thời điểm cuối cùng, cho Lục thị có không gian thở dốc.

Lục Trạch vẫn đang nỗ lực cứu vãn công ty, nhưng lỗ hổng quá lớn, Kỷ thị vẫn luôn theo sát bọn họ không buông, ngay cả Tiêu thị và những xí nghiệp khác tùy thời mà động cũng tham gia, hung hăng cắn xuống một miếng thịt từ trên người Lục thị.

Lục Trạch ủ dột, nhưng cũng không oán hận.

Anh ta lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, tự nhiên biết không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, nếu đổi lại anh ta đứng ở vị trí của Tiêu thị, cũng sẽ không chút do dự mà động thủ.

Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay đã như vậy.

Luôn có thể nhanh chóng nhận rõ tình hình, Lục Trạch có thể một tay đẩy Lục thị đến vị trí huy hoàng, chưa bao giờ dựa vào là vận khí.

Đây cũng là nguyên nhân năm đó Tiêu Tử Nguyệt thưởng thức anh ta, nếu Lục Trạch thật sự không ra gì, Tiêu Tử Nguyệt cao ngạo căn bản sẽ không coi trọng đối phương.

Tiêu Tử Nguyệt nói: "Lục Trạch, tình trạng hiện tại của Lục thị thế nào chắc không cần tôi nói nhiều."

Lục Trạch nhàn nhạt nói: "Cho nên?"

Không oán hận Tiêu thị, cũng không có nghĩa là có thể chấp nhận Tiêu Tử Nguyệt khoe khoang trước mặt anh ta, nhưng mà anh ta đã đoán sai ý của đối phương.

Tiêu Tử Nguyệt khẽ nhếch cằm, dường như lại có dáng vẻ của thiên kim đại tiểu thư trước kia, "Tiêu thị có thể dừng lại hành động, thậm chí có thể thích hợp giúp đỡ Lục thị."

"Cái giá phải trả là gì?" Lục Trạch biết Tiêu Tử Nguyệt tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra yêu cầu này.

Tiêu Tử Nguyệt đôi môi đỏ khẽ cong, "Cái giá chính là chuyện giữa anh và Vân Xu trước kia xóa bỏ toàn bộ, từ nay về sau, anh không được phép dùng chuyện cứu cô ấy ra làm văn, đương nhiên cũng không được thường xuyên tìm cô ấy gặp mặt, anh giúp cô ấy phần ân tình này, tôi giúp cô ấy trả."

Cô tiểu thư váy đỏ ngạo nghễ mấy năm trước cuối cùng cũng trở thành tiểu Tiêu tổng danh xứng với thực, có thể đại diện cho Tiêu thị.

Lục Trạch im lặng một thời gian rất dài, anh ta nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Vân Xu, nhớ tới ánh mắt trong veo như sao trời của cô, nhớ tới lúm đồng tiền động lòng người của cô.

Cuối cùng anh ta nói: "Được."

Ngồi trở lại trong xe, Tiêu Tử Nguyệt bấm một số điện thoại.

"Giáo sư Lộ, Lục Trạch đã đồng ý yêu cầu của chúng ta." Đây là quyết định chung của Tiêu Tử Nguyệt và Lộ Diệp Lâm, mượn cơ hội này, chấm dứt chuyện này.

Nói xong, Tiêu Tử Nguyệt nói lời cảm ơn với Lộ Diệp Lâm, nếu không phải vì anh ta ra tay tương trợ, Tiêu thị hiện tại nói không chừng cũng giống như Lục thị, thân hãm trong tù.

Gia đình mẹ của Lộ Diệp Lâm là người của chính phủ, cho nên anh ta có thể mời được vài nhân viên kỹ thuật giỏi của chính phủ, cấp trên cũng rất may mắn kịp thời khống chế được một mầm mống nguy hiểm.

Nếu như để Tương Bảo Bảo tiếp tục tự mình trưởng thành, không biết sẽ mang đến nguy hại gì cho xã hội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play