Lục Trạch nhận được điện thoại, có người nói với anh ta đứa bé năm tuổi kia là hacker thiên tài, anh ta còn tưởng là trò đùa, cho đến khi đối phương đưa ra chứng minh thân phận.
Cúp điện thoại, Lục Trạch trầm mặc rất lâu, chợt tự giễu cười.
Hóa ra kẻ khiến anh ta lâm vào cảnh sứt đầu mẻ trán chính là đứa bé xuất hiện ngày hôm đó, như vậy mọi chuyện Lục thị gặp phải đều có lời giải thích, từ lần trước, phong cách tấn công của hacker đối với Lục thị lập tức thay đổi, chỉ sợ là Tương Bảo Bảo trả thù anh ta.
Sáng nay nhận được tin tức, hệ thống internet của Lục thị đã được sửa chữa, nhưng đã không còn kịp nữa, đối thủ của anh ta giống như chó săn ngửi thấy mùi máu tươi, sôi nổi xông lên, tình trạng của Lục thị dần dần suy thoái.
Mà Lục Trạch cuối cùng cũng tìm được nội gián.
"Vì sao lại phản bội tôi?" Lục Trạch hỏi người trước mặt, anh ta tự hỏi chưa bao giờ bạc đãi đối phương, thậm chí còn vượt xa đồng nghiệp.
Thư ký An yên lặng đứng ở đó, giống như anh ta vẫn là thư ký ưu tú đủ tư cách kia, vĩnh viễn không bị ngoại vật tác động.
Nghe được câu hỏi của Lục Trạch, anh ta chậm rãi ngẩng đầu, sau đó tháo xuống cặp kính đen dày cộp.
Phân công cho An Trạch Vũ đã nhiều năm, Lục Trạch vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh gương mặt anh ta, khuôn mặt này cực kỳ quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu, cho đến khi dư quang quét đến bức ảnh cũ, Lục Trạch mới bừng tỉnh, An Trạch Vũ và mình có vài phần tương tự.
Nói đúng ra, là giống với lão tổng tài đã qua đời.
Một suy đoán khó tin nổi lên.
"Cậu là ——"
Người đàn ông tuấn tú khẽ cười một tiếng, "Chính thức chào hỏi một chút, xin chào, anh trai."
Âm thanh này giống như một cái búa tạ, nện vào đầu Lục Trạch vang lên ầm ầm.
Lão Lục tổng trong mắt mọi người đều là tồn tại có thể nói là hoàn mỹ, ông ta toàn tâm toàn ý chuyên chú vào sự nghiệp, sau khi kết hôn với mẹ Lục, là một người chồng ưu tú săn sóc, sau khi có con, là một người cha nghiêm khắc mà ôn hòa.
Điều đáng tiếc nhất chính là vị tổng tài này trung niên qua đời vì bệnh, khiến không ít người thổn thức không thôi.
Nhưng mà thông qua lời nói của An Trạch Vũ, Lục Trạch phát hiện ra một mặt khác của lão Lục tổng.
Tổng tài thành thục ưu nhã và nữ sinh viên trẻ trung hoạt bát rơi vào bể tình, nữ sinh ban đầu không biết người yêu đã kết hôn, nhưng sau khi đối phương thẳng thắn, cô ta vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh anh ta.
Người đàn ông cuối cùng quyết tâm trở về gia đình, kết thúc mối quan hệ này, anh ta cho cô ta một số tiền, nữ sinh không muốn nhưng không còn cách nào, ôm tâm thái trả thù, cô ta sinh đứa con trong bụng ra, nhưng đến mặt người đàn ông cũng không được gặp.
Theo đứa trẻ càng lớn càng giống người đàn ông đã vứt bỏ cô ta, người phụ nữ đem tất cả tức giận trút lên người cậu bé.
Tuổi thơ của An Trạch Vũ là đen tối, xám xịt, không có hy vọng, hai chữ con riêng gần như khắc sâu vào máu thịt anh ta.
Sau này người phụ nữ kia chết, chết vì say rượu.
An Trạch Vũ lớn lên trong mờ mịt một cách lảo đảo, một ngày nọ, anh ta nhìn thấy Lục Trạch xuất hiện trên TV, người đàn ông có một nửa dòng máu giống anh ta khí phách hiên ngang, mà anh ta lại sống mơ mơ màng màng.
An Trạch Vũ trong lòng dâng lên sự không cam lòng, anh ta nghĩ dựa vào cái gì, người đàn ông kia vứt bỏ một người phụ nữ, mà cuối cùng thống khổ lại do anh ta gánh chịu, không có ai hỏi anh ta có bằng lòng đến thế giới này hay không.
Anh ta biết Lục Trạch vô tội, thậm chí có thể cũng không biết đến sự tồn tại của anh ta, nhưng anh ta vẫn muốn trả thù Lục gia.
Bởi vì người đàn ông kia, người cha ruột trên danh nghĩa của anh ta, vẫn luôn biết rõ những gì anh ta phải chịu đựng, lại lựa chọn làm ngơ.
An Trạch Vũ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ẩn núp bên cạnh Lục Trạch, mà anh ta quả thực đã thành công, Lục Trạch coi anh ta là cánh tay đắc lực, giao cho anh ta ngày càng nhiều việc.
Vân Xu xuất hiện khiến anh ta bất ngờ, cô là điều bất ngờ đẹp nhất trong cuộc đời anh ta, anh ta cẩn thận đặt cô lên bệ thờ trong lòng, lặng lẽ giúp cô giải quyết vấn đề, giống như một người bảo vệ thầm lặng.
An Trạch Vũ một bên duy trì bộ mặt giả của mình, một bên ngấm ngầm liên hệ với Kỷ Thành, hai người thừa dịp hành động của hacker lần này trực tiếp ra tay, anh ta như ý nguyện thấy Lục thị suy bại, Lục Trạch tinh thần sa sút.
Nhưng An Trạch Vũ, người vốn nên vui mừng, lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, người đàn ông đáng bị trả thù nhất đã sớm hôn mê dưới lòng đất, người phụ nữ khiến cuộc đời anh ta tràn ngập màu xám cũng đã rời đi, anh ta có chút không rõ mình rốt cuộc đang cố chấp điều gì.
Cho đến khi đối mặt giằng co với Lục Trạch, An Trạch Vũ mới hiểu được, anh ta kỳ thật không muốn trả thù bất kỳ ai, anh ta chỉ muốn tìm một lý do để sống.
Bất luận thất bại hay thành công, anh ta muốn làm người, chứ không phải một cái xác chỉ có thể hoạt động.
An Trạch Vũ rời đi.
Lục Trạch nghe xong lời tự thuật của anh ta, trầm mặc một hồi, không nói gì, chỉ bảo anh ta không cần xuất hiện ở Lục thị.
Người đàn ông tuấn tú nhìn xa xa lên bầu trời.
Anh ta nghĩ, thế gian này quả thực có nhân quả tuần hoàn, gieo nhân, chung quy sẽ thành quả, trở lại bên cạnh bạn.
……
Vân Xu nhìn thấy An Trạch Vũ là ở bệnh viện thú cưng, cô mang theo Noãn Noãn đi tiêm vắc xin, vừa ra khỏi cửa bệnh viện liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
"Thư ký An, thật là trùng hợp." Vân Xu chào hỏi anh ta, cho dù mang khẩu trang, nhưng từ đôi lông mày cong cong tuyệt đẹp kia cũng có thể nhìn ra cô đang vui vẻ.
An Trạch Vũ ngẩn ra, hôm nay cách ăn mặc của anh ta khác hẳn phong cách trước đây, không đeo kính ngụy trang, rất nhiều người quen cũng không nhận ra được, nhưng Vân Xu lại liếc mắt một cái nhận ra anh ta.
Hai người đi đến chiếc ghế dài gần đó ngồi xuống.
"Cô làm thế nào nhận ra được tôi?" An Trạch Vũ hỏi.
Vân Xu kỳ quái nói: " Thư ký An chính là thư ký An, vì sao lại không nhận ra?"
Giọng nói của cô tự nhiên như vậy.
An Trạch Vũ thật lâu không nói gì, một lúc sau mới nói: "Tôi đã từ chức, sau này không còn là thư ký nữa."
Vân Xu "A" một tiếng, "Vậy tôi sau này sẽ gọi tên anh."
Cô niệm một lần, "An Trạch Vũ."
Cái tên bình thường không thể bình thường hơn từ trong miệng Vân Xu niệm ra lại phảng phất mang theo ma lực khác, cái tên này do mẹ anh ta đặt, cố ý bắt chước tên của Lục Trạch, vào giờ phút này có vẻ độc nhất vô nhị.
Anh ta có thể nghe rõ ràng tiếng tim mình đập, từng tiếng lại từng tiếng dồn dập.
Gió tháng năm quá nóng, An Trạch Vũ nghĩ, nếu không lòng anh ta sao lại khô nóng bất an như vậy.
An Trạch Vũ nói: "Tôi có thể sẽ rời khỏi Đông Thành."
Vân Xu "A" một tiếng, lập tức ngồi ngay ngắn, "Vì sao? Có gặp phiền toái không, có cần tôi giúp gì không?"
Cô kỳ thật còn muốn hỏi chuyện từ chức, lại lo lắng hỏi đến chuyện không nên.
Sự lo lắng trong mắt người phụ nữ không hề che giấu, An Trạch Vũ bỗng dưng cười một chút, nụ cười kia tan đi tất cả sự lạnh nhạt, tôn lên khuôn mặt tuấn tú, lộ ra vài phần trong sáng ôn nhu.
"Không có việc gì, đừng lo lắng, tôi chỉ là muốn đi ra ngoài một chút, nhìn thế giới này nhiều hơn."
Vân Xu quan sát sắc mặt anh ta, phát hiện không hề miễn cưỡng, mới yên lòng.
Cô trò chuyện với đối phương một hồi.
Trước khi chia tay, người đàn ông tuấn tú đột nhiên nói: "Xu...... Vân Xu, chúng ta là bạn bè sao?"
"Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn là bạn bè, chẳng lẽ anh không coi tôi là bạn bè?"
Cô hỏi ngược lại làm An Trạch Vũ lại lần nữa nở nụ cười.
Anh ta từng vây hãm trong quá khứ, cảm thấy thế giới tràn ngập u ám, không còn niềm vui trên đời, vì để bản thân sống sót, mạnh mẽ gánh vác nhiệm vụ báo thù.
Bất quá hiện tại không cần nữa.
Trong lòng anh có ánh trăng, thế giới liền có ánh sáng.