Trong một buổi tụ họp.

Vài vị thiên kim tiểu thư nhà giàu đang tụ tập lại nói chuyện phiếm.

"Tuần trước, nghệ nhân Villero của nước Pháp tổ chức buổi đánh giá nước hoa, các cậu có đi không?" Tiểu thư họ Hoàng hỏi.

"Đương nhiên là đi rồi, nghệ nhân Villero chính là nhân vật dẫn đầu trong giới nước hoa, ngài ấy tổ chức buổi đánh giá, làm sao có thể bỏ lỡ, tớ tốn không ít công sức mới lấy được một tấm thiệp mời." Một tiểu thư bên cạnh hưng phấn nói, "Thật là một chuyến đi không tệ, sản phẩm mới của nghệ nhân quá tuyệt vời."

"Đáng tiếc tớ chỉ giành được một chai sản phẩm mới."

Hoàng tiểu thư thở dài, "Lúc đó tớ không ở trong nước, không nhận được tin tức, trực tiếp bỏ lỡ, thật đáng tiếc."

Phải biết rằng đó chính là nghệ nhân Villero, nghệ nhân nước hoa cấp thế giới được các phu nhân, tiểu thư yêu thích.

"Tử Nguyệt chắc chắn là đi rồi." Hoàng tiểu thư ngữ khí khẳng định, "Tớ nhớ cậu rất thích sưu tập nước hoa."

Tiêu Tử Nguyệt ưu nhã buông tách cà phê trong tay xuống, "Ừ, đi rồi, sản phẩm mới của ông ấy, tớ mỗi loại đều mua mấy chai, quả thật rất xuất sắc."

Cô trang điểm tinh xảo, cử chỉ đúng mực, nói chuyện không nhanh không chậm, chiếc váy dài ôm sát người tôn lên khuôn mặt rực rỡ như hoa.

Hai vị tiểu thư khác sôi nổi lộ ra vẻ hâm mộ, gia đình các cô cũng không thiếu tiền, nhưng nếu bàn về ai sống thoải mái nhất, khẳng định không ai khác ngoài Tiêu Tử Nguyệt, trong số các vị thiên kim ở đây, trừ Tiêu Tử Nguyệt ra, đều có anh em trai, anh em trai kế thừa sự nghiệp gia đình, các cô tự nhiên sẽ vì lợi ích gia tộc mà liên hôn.

Tiêu Tử Nguyệt tuy rằng cũng là liên hôn, nhưng ba Tiêu chỉ có mình cô là con gái, chuyện hôn ước chắc chắn phải trải qua sự đồng ý của cô, nếu cô không muốn, hôn ước tuyệt đối không thể thành công.

Tiêu thị hùng mạnh chính là tạo nên sự tự tin này.

Đợi sau này Tiêu Tử Nguyệt kết hôn, Tiêu thị phía sau sẽ là chỗ dựa lớn nhất, cho dù là Lục Trạch cũng không thể coi thường cô, mà là đặt cô ở vị trí ngang hàng.

"Cuộc đời Tử Nguyệt thật là hạnh phúc, có người ba yêu thương như vậy, lại có vị hôn phu xuất sắc nhất Đông Thành, bản thân lại vừa ưu tú vừa xinh đẹp." Hoàng tiểu thư hâm mộ nói.

Hai vị tiểu thư khác gật đầu đồng ý.

"Lục Trạch hai năm trước chính là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng nhất Đông Thành, dung mạo anh tuấn, gia sản phong phú, không ngờ lại bị cậu thu vào trong túi, ngày hai người đính hôn không biết bao nhiêu phụ nữ độc thân tan nát cõi lòng." Lý tiểu thư nói đùa.

Tiêu Tử Nguyệt hơi mỉm cười, không tức giận trước lời trêu ghẹo của bạn bè, mấy người các cô ngày thường rất hay nói chuyện, nói chuyện không có nhiều cố kỵ.

"Anh Lục anh ấy chính là như vậy, mỗi ngày bận rộn công việc, gần đây hình như càng bận hơn." Nói đến đây, Tiêu Tử Nguyệt không thể nhận ra mà nhíu mày, cô muốn cùng Lục Trạch bồi dưỡng tình cảm, nhưng đối phương vẫn luôn rất bị động, thái độ nhàn nhạt.

Tiêu Tử Nguyệt thậm chí hoài nghi anh đối với vị hôn thê là cô căn bản là không quan tâm.

Các bạn thân nhận thấy được cảm xúc của cô, sôi nổi lên tiếng an ủi.

"Đàn ông đều có sự nghiệp rất mạnh, Lục tổng có lẽ có chí lớn hơn."

"Đúng vậy, cậu xem Lục Trạch tuy rằng ít có thời gian ở bên cậu, nhưng bên cạnh vẫn luôn trong sạch, không giống những người kia, mỗi ngày tìm tình nhân."

Nói như vậy cũng đúng, đáy lòng Tiêu Tử Nguyệt dịu lại, Lục Trạch thái độ lạnh nhạt, nhưng đối với cô quả thật tôn trọng, chưa bao giờ có những suy nghĩ lung tung rối loạn.

Ba Tiêu yêu mẹ Tiêu sâu đậm, sau khi bà qua đời chưa từng tái hôn, tận mắt chứng kiến sự thâm tình của ba Tiêu và sự hỗn loạn trong giới, Tiêu Tử Nguyệt không cầu hôn nhân của mình nồng nàn mật ngọt, chỉ hy vọng hai bên tôn trọng nhau như khách.

Đúng lúc này, trên mặt Hạ tiểu thư hiện ra vẻ do dự, cô đã biết một số tin tức, nhưng có nên nói ra không?

Nhưng tính chân thật cô cũng không xác định, vạn nhất là giả, chẳng phải là phá hư quan hệ vợ chồng chưa cưới của bọn họ?

Tiêu Tử Nguyệt vừa lúc chú ý tới thần sắc của Hạ tiểu thư, nghi hoặc nói: "Sao vậy? Là gặp phải chuyện gì sao?"

Hạ tiểu thư cắn răng, vẫn là quyết định nói cho Tiêu Tử Nguyệt tin tức mình nghe được.

"Cái đó, cái này, Tử Nguyệt, tớ có một người bạn ở trong khu dân cư Lệ Cảnh, cô ấy nói với tớ......" Hạ tiểu thư nói ấp a ấp úng, sắc mặt do dự, "Gần đây một tháng, Lục Trạch anh ấy luôn xuất hiện ở đó......"

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tiêu Tử Nguyệt hơi nhướng lên.

Gần đây bận rộn, thường xuyên xuất hiện ở khu dân cư nào đó, nhờ không khí của xã hội thượng lưu, cô đã liên tưởng đến một số chuyện.

Nhưng Tiêu Tử Nguyệt không vội vàng tỏ thái độ, mà là ý bảo Hạ tiểu thư nói tiếp.

Hạ tiểu thư hít một hơi, đem tất cả những gì biết nói ra, "Cô ấy nhìn thấy Lục Trạch đi cùng một người phụ nữ, nghi ngờ anh ấy ở đó kim ốc tàng kiều."

Khu dân cư Lệ Cảnh nằm ở phía nam của Đông Thành, thuộc khu vực ngoại thành, cảnh vật xung quanh tuyệt đẹp, là nơi tốt nhất để người giàu có dưỡng già, bởi vì tòa nhà trước mắt vừa mới bắt đầu mở bán, người ở rất ít, là một nơi tốt để giấu tình nhân.

Chỉ là tính cách lạnh nhạt, ngạo mạn của Lục Trạch thật sự sẽ lén lút tìm tình nhân sau lưng cô sao?

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Tử Nguyệt là không tin, nhưng trên đời có rất nhiều ví dụ biết người biết mặt không biết lòng, cô vẫn là muốn suy xét đến tình huống tệ nhất.

Là đại tiểu thư duy nhất của Tiêu gia, Tiêu Tử Nguyệt không phải loại phụ nữ nghe được tin tức không biết thật giả, liền lập tức tìm đến cửa.

Cô có cả Tiêu gia chống lưng phía sau, điều tra sự việc cũng không khó, chờ điều tra rõ chân tướng, cô lại quyết định.

Thái độ của Tiêu Tử Nguyệt rất rõ ràng, có thể chấp nhận Lục Trạch đã từng có bạn gái hoặc là tình nhân, nhưng sau khi xác định quan hệ, hai người nên trung thành với nhau, nếu tin tức là thật, hành vi của Lục Trạch chính là đem thể diện của cô Tiêu Tử Nguyệt đạp dưới chân.

Cô tuyệt đối không thể chịu đựng.

Ba Tiêu tan tầm về đến nhà, liền nhìn thấy con gái đang nghiêm mặt ngồi trên ghế sofa.

"Sao vậy?" Ba Tiêu cởi áo khoác, đưa cho quản gia, "Bộ dạng rầu rĩ không vui, ai chọc con tức giận?"

"Không có gì, chỉ là nghe nói một chuyện." Tiêu Tử Nguyệt mơ hồ nói.

Ba Tiêu ngồi vào trên ghế sofa, đang định mượn cơ hội này cùng con gái tâm sự, khoảng cách giữa hai cha con lần trước tâm sự đã qua hai năm, vẫn là một ngày trước khi Tiêu thị và Lục thị đính hôn, ba Tiêu dò hỏi Tiêu Tử Nguyệt có thật sự nguyện ý liên hôn với Lục thị không, câu trả lời của Tiêu Tử Nguyệt là có.

Nhưng mà ba Tiêu bày ra tư thế, Tiêu Tử Nguyệt lại không muốn nói, chỉ nói để cô tự mình xử lý.

Ba Tiêu bất đắc dĩ, chỉ đành tùy cô.

Tiêu Tử Nguyệt có suy tính của riêng mình, lúc trước hai nhà Tiêu Lục đính hôn là vì đảm bảo hạng mục có thể khởi động thuận lợi, theo thời gian trôi qua, hạng mục tiến triển tốt đẹp, tác dụng của cuộc hôn ước này dần dần thu nhỏ lại, nhưng nó vẫn có thể mang đến lợi ích cho hai nhà.

Ba Tiêu cưng chiều cô, một khi xác định Lục Trạch làm ra chuyện có lỗi với cô, nhất định sẽ tìm mọi cách vì cô trút giận, đến lúc đó quan hệ hai bên trở nên kém đi, cục diện lợi ích bị tổn hại là điều Tiêu Tử Nguyệt không muốn nhìn thấy.

Không bằng để cô tự mình giải quyết.

Tiêu Tử Nguyệt có quyết định, lập tức tìm đến thám tử tư có nghiệp vụ giỏi nhất, tiêu tốn một khoản tiền lớn để tìm hiểu tin tức.

Một thời gian sau, Tiêu Tử Nguyệt nhận được tư liệu điều tra, còn có lời xin lỗi khổ sở của thám tử.

"Cô Tiêu, thật xin lỗi, chúng tôi có thể tra được chỉ có những thứ này, vị Vân Xu tiểu thư kia giống như là đột nhiên xuất hiện trên thế giới, căn bản không thể tìm được bất luận tin tức gì trước kia của cô ấy, chỉ biết cô ấy ban đầu xuất hiện ở cảng phía Đông thành phố." Thám tử cũng đầy mặt bất đắc dĩ, đội của bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, có đội viên không tin tà lặp lại điều tra, kết quả vẫn là giống nhau.

Hơn nữa đến bây giờ, bọn họ ngay cả ảnh chụp chính diện của cô ấy cũng chưa bắt được, đối tượng điều tra nếu không ở trong nhà, thì ở trong khu dân cư tản bộ, mỗi lần đều che đến kín mít, bọn họ lại không thể đến gần quá, để tránh rút dây động rừng.

Khách hàng lại vội vàng muốn tư liệu, bọn họ chỉ có thể đem những tin tức hiện có chỉnh lý lại, giao cho cô.

Haizz, hy vọng lần này đơn hàng này đừng làm hỏng danh tiếng của bọn họ.

Cúp điện thoại, Tiêu Tử Nguyệt xem tư liệu trên máy tính, giống như thám tử tư đã nói, tư liệu chỉ có vài tờ ít ỏi, ảnh chụp cũng chỉ là ảnh chụp từ xa, người phụ nữ trong tay nắm một con mèo Ragdoll mềm mại đáng yêu, khí chất ưu nhã mờ mịt, phảng phất như hòa hợp làm một thể với non sông tươi đẹp nơi xa.

Trong tư liệu nói Lục Trạch cứ cách ba bốn ngày lại sẽ đến đây, nhưng chưa từng ở lại qua đêm, quan hệ giữa hai người cũng rất mập mờ.

Nói thật, nếu không phải bạn của Hạ tiểu thư vừa lúc nhìn thấy, phỏng chừng Tiêu Tử Nguyệt rất lâu sau cũng không phát hiện ra động tĩnh của Lục Trạch.

Tiêu Tử Nguyệt thật sự có chút tò mò, Vân Xu có bao nhiêu đặc biệt, mới có thể khiến Lục Trạch nổi tiếng lạnh lùng vô tình hao hết tâm tư che giấu sự tồn tại của cô.

Có lẽ cô cần phải tự mình đi gặp một lần.

Tiêu Tử Nguyệt hành động rất cao, ngày hôm sau liền hấp tấp tìm tới cửa.

Trong phòng khách.

Vân Xu ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng đung đưa cây trêu mèo trong tay, lông chim màu cam trong không khí nhanh chóng lướt qua, mèo Ragdoll đáng yêu nỗ lực duỗi móng vuốt hoa mai, bướng bỉnh muốn bắt lấy vật nhỏ hấp dẫn nó tất cả lực chú ý.

Thân thể mềm mại duỗi ra, thịt trên bụng run lên run lên.

Dì Vương đang ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, ngẫu nhiên liếc đến cảnh tượng Vân Xu chơi đùa với mèo, không nhịn được hiểu ý cười.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Dì Vương mở video theo dõi nhìn thoáng qua, một vị nữ tính ưu nhã, xinh đẹp xa lạ đang đứng trước cửa lớn, dường như nhận thấy được bà nhìn chăm chú, người phụ nữ nhìn về phía camera.

Mí mắt bà giật giật, đáy lòng dâng lên dự cảm không tốt, vội vàng bảo Vân Xu trở lại phòng.

Dì Vương đã từng làm việc trong gia đình giàu có, đã gặp qua không ít chuyện vợ cả vì chồng bao dưỡng tình nhân mà ầm ĩ, có phu nhân nổi giận lên quả thực đến không được, có thể chọc thủng trời, bà nhìn còn rất hả giận.

Nhưng Vân Xu và Lục tiên sinh không phải quan hệ tình nhân.

Là người vẫn luôn chăm sóc Vân Xu, bà nhìn rõ ràng, Lục tiên sinh có ý với Vân Xu, ngại vì nguyên nhân nào đó không bày tỏ, nhưng anh vẫn luôn mượn cớ mình đối với Vân Xu có ân mà mạnh mẽ giữ cô lại nơi này.

Dì Vương muốn giúp Vân Xu, nhưng khả năng của bà trước Lục thị khổng lồ chỉ là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.

Hiện tại một vị tiểu thư nhà giàu xa lạ tìm tới cửa, dì Vương lập tức liên tưởng đến thân phận của Lục Trạch, khẳng định có quan hệ với anh, khả năng tệ nhất là vị tiểu thư này đem Vân Xu coi như tình nhân của Lục Trạch, đến cửa làm mất mặt.

Sắc mặt khẩn trương, dì Vương gửi cho Lục Trạch một tin nhắn, lại đợi một hồi.

Tiêu Tử Nguyệt vẫn thong dong đứng ở cửa, túi xách kim cương tinh xảo treo ở khuỷu tay, không nhanh không chậm tiếp tục ấn chuông cửa.

Có mấy người đi ngang qua đã chú ý tới động tĩnh nơi này.

Dì Vương không có cách nào, chỉ có thể gắng gượng trấn định mở cửa.

Tiêu Tử Nguyệt đứng ở cửa mười mấy phút, trên khuôn mặt diễm lệ vẫn bình tĩnh tự nhiên.

Cửa vừa mở ra, lập tức đi vào.

Người phụ nữ mở cửa đại khái 50 tuổi, khuôn mặt thuần phác, trang điểm bình thường, tay đang nắm chặt tay nắm cửa, hẳn là người giúp việc.

Ha!

Lục Trạch đối với người phụ nữ kia rất để bụng, không chỉ làm cho cô ấy ở trong căn nhà đứng tên anh, còn mời người có chuyên môn chăm sóc cô ấy.

Ánh mắt nhìn quanh phòng khách, với nhãn lực của Tiêu Tử Nguyệt, liếc mắt một cái liền nhìn ra phòng này trang trí tốn không ít tâm tư.

Đúng là có vài phần mùi vị kim ốc tàng kiều, cũng không biết "kiều" này có xứng với mấy thứ này không.

"Thưa cô, xin hỏi có việc gì không?" Dì Vương cố gắng khống chế giọng nói ổn định, không ngừng cầu nguyện Tiêu Tử Nguyệt nhanh chóng rời đi, trong quá trình ở chung, bà đã sớm coi Vân Xu như con gái mà yêu thương, không hy vọng cô ấy chịu một chút thương tổn nào.

Tầm mắt Tiêu Tử Nguyệt chậm rãi chuyển qua trên người dì Vương, "Tôi tới tìm một người phụ nữ, tên cô ta là Vân Xu."

Cô ta giọng điệu ưu nhã, đọc từng chữ rõ ràng, thái độ lại mang theo một tia cường ngạnh.

Dì Vương da đầu căng thẳng, nói dối: "Cô tìm nhầm rồi, nơi này không có người này."

Tiêu Tử Nguyệt liếc bà ta một cái, ánh mắt cười như không cười, trực tiếp bắt đầu đi lại trong phòng, dì Vương nóng nảy, muốn cản cô ta, "Tiểu thư, cô làm như vậy không thích hợp, đây là tự tiện xông vào nhà dân."

"Làm vị hôn thê của Lục Trạch, tôi tới xem phòng đứng tên anh ấy một chút không quá đáng chứ." Tiêu Tử Nguyệt không quản bà ta ngăn trở, từng phòng từng phòng đi lại.

"Không ở đây."

"Cũng không ở ban công."

Vậy chỉ còn phòng ngủ cuối cùng, Tiêu Tử Nguyệt hướng cửa phòng ngủ đi đến, dì Vương ở bên cạnh liều mạng ngăn cản cô ta, Tiêu Tử Nguyệt không muốn cùng người khác nảy sinh xung đột tay chân, hai người trực tiếp giằng co ở hành lang.

"Cạch" một tiếng, cửa cách đó 1 mét mở ra.

Tiêu Tử Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt phượng đơn chậm rãi trợn to, trên khuôn mặt diễm lệ xuất hiện vẻ ngây ngốc, chiếc túi xách nhỏ trong tay rơi xuống đất.

Trong nháy mắt đó, phảng phất có vô số đóa hoa tươi đẹp nở rộ trước mắt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play