Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào phòng ngủ, yên tĩnh và hài hòa.
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng, giọng nói của bảo mẫu vang lên, "Cô Vân Xu, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô có thể dậy được rồi."
Người đang say giấc trên giường, mi mắt khẽ động, cố gắng mở to mắt, cô đưa tay lên trán, che đi ánh mặt trời có chút chói mắt.
Căn phòng ngủ này có ánh sáng cực tốt, đêm qua quên kéo rèm cửa, hôm nay tỉnh lại liền đắm chìm trong ánh sáng.
Vân Xu lại ngây người trên giường một lúc, mới chậm rãi đứng dậy, sau khi rửa mặt xong, vừa bước ra khỏi phòng, một thân ảnh nhỏ nhắn, linh hoạt như một tia chớp, vèo một cái từ phòng khách nhảy đến bên chân cô.
Cảm giác mềm mại truyền đến từ bắp chân.
"Meo ~" Con mèo Ragdoll mềm mại cọ vào người cô làm nũng, tiếng meo meo khiến trái tim Vân Xu tan chảy.
Vân Xu ngồi xổm xuống, mèo Ragdoll vui sướng nhảy vào lòng cô, cô mơ hồ nhướng mày, nhẹ nhàng gãi cằm mèo Ragdoll, chọc cho nó phát ra tiếng kêu meo meo thoải mái, càng kêu càng lớn.
"Chào buổi sáng, Noãn Noãn."
Dì Vương bưng bữa sáng từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cảnh này, cười nói: "Tiểu tổ tông này chỉ quấn lấy cô Vân Xu, sáng nay tôi cho nó đổ thức ăn cho mèo, nó còn tỏ vẻ xa cách."
Vân Xu cẩn thận đổi tư thế cho Noãn Noãn, khóe môi không nhịn được nhếch lên một tia ý cười, "Có thể là bởi vì Noãn Noãn và cháu tương đối có duyên phận."
Dì Vương nhìn một người một mèo hòa thuận vui vẻ, có chút cảm khái, trước đây khi nhận được công việc này, bà còn lo lắng chủ nhà có tính cách không tốt, bằng không chỉ chăm sóc một người, sao lại trả lương cao như vậy.
Lúc mới gặp Vân Xu, Dì Vương sửng sốt hồi lâu, trách sao trước khi đến bà lại bị yêu cầu ký hiệp nghị bảo mật, tuyệt đối không được tiết lộ thông tin của chủ nhà.
Trưởng thành với bộ dáng như vậy, cẩn thận một chút có thể tránh được rất nhiều phiền toái không đáng có.
Ở chung một thời gian, càng phát hiện tính tình Vân Xu tốt đến không thể tưởng tượng, nói gì cô cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe, đứng ở góc độ của đối phương suy xét vấn đề, nói chuyện nhỏ nhẹ, chưa từng đỏ mặt, so với gia đình trước đây bà làm việc không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Vân Xu ăn bữa sáng, Noãn Noãn liền ngoan ngoãn ngồi trên đùi cô, thỉnh thoảng dùng đầu nhỏ cọ cọ cô, đáng yêu lại mềm mại.
Nó là một con mèo Ragdoll thuần chủng, có bộ lông màu trắng dài và đẹp, đôi mắt màu xanh lam luôn khiến cô nhớ đến mặt biển rộng mà cô nhìn thấy sau khi tỉnh lại lần đầu, đôi tai có màu nâu đáng yêu, khi ôm vào lòng, giống như ôm một cục bông mềm mại.
Aiza, có chút hơi nặng ký rồi.
Tay nghề của di Vương vô cùng thường tốt, cho dù là cháo trắng bình thường, cũng được nấu đến thơm ngon, mềm mịn.
Sau khi Vân Xu ăn xong bữa sáng, ngồi trên ghế sofa xem TV, đây là thói quen hàng ngày của cô.
Hơn một tháng trước, Vân Xu được Lục Trạch mang về phía Đông thành phố, sau khi trải qua một nhiều lần kiểm chứng, phát hiện cô là một người không có hộ khẩu, ngay cả chứng minh thư cũng không có, ngay khi Vân Xu luống cuống tay chân, Lục Trạch đề nghị có thể giúp cô.
Cô không có ký ức, chỉ có thể mơ hồ nghe theo ý chí của người khác mà hành động, Lục Trạch bảo cô an tâm ở lại đây, còn về thân phận, anh sẽ tiếp tục điều tra, cô chỉ cần chăm sóc tốt bản thân, không cần lo lắng.
Vân Xu vô cùng cảm kích, vì để giảm bớt phiền toái cho đối phương, cơ bản là Lục Trạch nói gì, cô làm nấy.
Ngày hôm sau khi dọn vào ở, dì Vương liền đến, bà là người được Lục Trạch mời đến để chăm sóc Vân Xu.
Dì Vương cần cù, nhanh nhẹn, nhiệt tình, rất nhanh đã làm quen với Vân Xu, đem căn phòng xử lý gọn gàng ngăn nắp, thường xuyên cùng Vân Xu nói một ít chuyện thú vị đã từng gặp, khiến cô nghe đến say mê.
"Trước kia khi còn sống ở nông thôn, tôi sẽ cùng đám trẻ con nhà hàng xóm leo cây hái đào, tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ cái cây đào lớn trong sân kia đặc biệt to lớn, bốn năm đứa trẻ con nắm tay nhau, đều ôm không hết nó, chờ quả chín, hái xuống nếm thử một miếng, ngọt vô cùng." Trên mặt dì Vương xuất hiện vẻ hoài niệm sâu sắc.
"Mùa hè, mọi người sẽ lần lượt trèo lên những cành cây khác nhau, nghe ông bà ngồi dưới gốc cây hóng mát kể chuyện xưa."
"Trẻ con leo cây không phải rất nguy hiểm sao ạ?" Vân Xu tò mò hỏi.
Dì Vương xua tay, "Thời đại của chúng tôi, trẻ con nghịch ngợm lắm, ba bốn tuổi leo cây khắp nơi, mùa hè còn kết bạn đi hồ nước bơi lội, vẫn luôn bơi đến chạng vạng, mới ướt sũng chạy về nhà, lại bị cha mẹ nắm lỗ tai mắng một trận."
Vân Xu nghe đến nhập thần, hoàn toàn đắm chìm trong những gì bà miêu tả.
Đó nhất định là khoảng thời gian nhẹ nhàng lại hạnh phúc.
"Cháu cũng muốn thử một lần cuộc sống như vậy." Vân Xu lẩm bẩm nói.
Vô ưu vô lo, tự do tự tại.
Nhận được chứng minh thư mà Lục Trạch chuẩn bị cho cô, Vân Xu vốn định ra ngoài tìm một công việc, kiếm ít tiền trả lại cho anh, nhưng khi đưa ra ý tưởng này, Lục Trạch lại dùng một loại thái độ có thể nói là cực kì phản đối từ chối.
"Em chỉ cần ở lại đây, những thứ khác anh đều sẽ chuẩn bị tốt cho em, huống chi bên ngoài có nguy hiểm, em ở đây không có người thân, không có bạn bè, anh sẽ lo lắng cho sự an toàn của em."
Anh nói không phải không có lý.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đến kinh người của Vân Xu hiện ra vẻ mất mát, giống như đóa hoa lê kiều diễm dần dần ủ rũ, từ khi bị mang về, cô liền không ra khỏi cửa, bởi vì Lục Trạch nói không có hộ khẩu ở trong xã hội một bước cũng khó đi, không chừng sẽ bị người ta bán vào vùng núi sâu.
Sau khi có chứng minh thư, Lục Trạch vẫn không cho cô ra cửa, nhưng cô không muốn vẫn luôn ở cùng một chỗ.
Lục Trạch mím chặt môi mỏng, làm một mỹ nhân khổ sở, ưu thương, quả thực là một chuyện tội ác tày trời, vì thế anh lùi một bước nói: "Vậy thì chỉ có thể đi dạo trong khu dân cư, ngàn vạn lần đừng rời khỏi khu dân cư."
Vân Xu đồng ý, Lục Trạch đã giúp cô rất nhiều, cô cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Lục Trạch, nhưng buồn bực trong phòng thật sự rất khó chịu, có loại cảm giác bị giam cầm.
Tuy rằng không nhớ rõ chuyện cũ, nhưng Vân Xu biết cô chán ghét cuộc sống không có tự do.
Cùng với việc nói cô thích cuộc sống mà Dì Vương miêu tả, không bằng nói cô hướng tới sự tự do được thể hiện trong cuộc sống đó.
Dì Vương nghe được Vân Xu nói, suy nghĩ một chút, nói: "Cô Vân Xu không bằng nói ý nghĩ của mình với Lục tiên sinh? Ngài ấy khẳng định sẽ nguyện ý đi cùng cô đến nông thôn, hiện tại có rất nhiều nơi có nông gia lạc, hai người cũng không cần lo lắng không thích ứng."
Vân Xu không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phủ định, cùng Lục Trạch ra ngoài, cô luôn có cảm giác bị quản thúc.
Vậy còn không bằng một mình cô đi dạo trong khu dân cư.
Điều Lục Trạch làm hợp ý Vân Xu nhất chính là, sau khi cô tranh thủ ra ngoài làm việc thất bại, lần sau anh tới thăm đã mang theo Noãn Noãn cho cô làm bạn.
Tâm tình của Vân Xu mới dần dần tốt lên.
Ban ngày thời gian trôi qua trong những cuộc trò chuyện và xem TV.
Khi ăn cơm tối, Lục Trạch đến.
Người đàn ông vẫn giống như lần đầu nhìn thấy, mặc âu phục màu đen thẳng tắp, tuấn mỹ như điêu khắc Hy Lạp, trong đôi mắt đen như đá hắc diệu thạch tràn đầy bình tĩnh, đạm mạc, khí tràng mạnh mẽ, mang theo một tia cảm giác áp bách như có như không.
"Lục tiên sinh, ngài đến rồi." Dì Vương vội vàng mở cửa cho anh, Vân Xu tiểu thư dễ nói chuyện, Lục tiên sinh thì không phải, anh luôn lạnh lùng, Dì Vương ở trước mặt anh vẫn luôn nơm nớp lo sợ.
Ánh mắt Lục Trạch trực tiếp rơi trên người Vân Xu đang ôm mèo Ragdoll ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt tuấn mỹ, lạnh lùng dịu lại, vài bước tiến lên, ngồi vào bên cạnh Vân Xu, hai người vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, anh biết Vân Xu không thích thân cận quá với người khác.
"Hôm nay thời tiết không tệ, sao không ra ngoài đi dạo một chút?" Lục Trạch nhẹ giọng hỏi.
Vân Xu dùng tay vuốt ve lông của Noãn Noãn, "Hôm qua đi dạo mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi một chút."
Cho dù là vẻ mặt không chút để ý, mỹ nhân cũng khiến người ta không thể rời mắt, yết hầu Lục Trạch giật giật, đổi đề tài, "Lần trước anh bảo người mang cho em không ít tạp chí, quần áo và trang sức bên trong có thích không? Thích thì anh lập tức bảo người đưa đến đây."
Vân Xu lắc đầu, "Không cần, quần áo hiện tại đủ mặc."
Một tháng trước, khi mới dọn vào ở, Lục Trạch đã bảo người mang đến cho cô tất cả đồ dùng sinh hoạt cần thiết, phòng để quần áo cũng trong thời gian ngắn nhất đã chật kín, đến bây giờ cô còn chưa mặc hết.
Lục Trạch không chút dấu vết nhíu mày, Vân Xu luôn không có biểu hiện gì, khiến anh muốn lấy lòng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, trước kia bạn gái chỉ cần bảo thư ký chuẩn bị quà là được.
Duy chỉ có Vân Xu, tất cả mọi thứ của cô, Lục Trạch đều muốn tự mình chuẩn bị.
Phụ nữ không phải đều thích quần áo trang sức sao?
Ngay cả Tương Tĩnh Huyên khi nhận được vòng cổ, đều sẽ cao hứng hơn so với ngày thường.
Trong đầu hiện lên cái tên khiến Lục Trạch hơi giật mình, anh phát hiện trong khoảng thời gian này mình lại không nghĩ tới cô ta, những cảm xúc vi diệu kia đã sớm biến mất không thấy.
Chỉ là một quá khứ không quan trọng mà thôi, Lục Trạch đang chuẩn bị ném cô ta ra sau đầu, đột nhiên hô hấp cứng lại.
Vân Xu có để ý quá khứ của anh không?
Lục Trạch đã từng bao dưỡng Tương Tĩnh Huyên, khi đó anh cho rằng đây là giao dịch đôi bên tình nguyện, anh đưa tiền, cô trả giá thân thể, trao đổi rất công bằng, Lục Trạch cũng không vì thế mà sinh ra cảm xúc dư thừa.
Nhưng mà nghĩ đến việc này có thể sẽ bị Vân Xu biết, anh luống cuống.
Lục Trạch không dám tưởng tượng phản ứng của Vân Xu sau khi biết chuyện này, đôi mắt còn sáng hơn cả trăng sáng kia, sẽ hiện ra sự khinh thường đối với anh sao?
Sẽ ghét bỏ anh sao?
Khuôn mặt tuấn mỹ, cao lớn của người đàn ông dần dần trầm xuống, trong đôi mắt hơi rũ xuống hiện lên thần sắc lạnh lùng.
Không, anh tuyệt đối sẽ không để Vân Xu biết những chuyện lung tung rối loạn kia, quá khứ là quá khứ, nên bị vĩnh viễn chôn vùi dưới bùn đất, không thấy ánh mặt trời.
Anh sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội nói lung tung trước mặt Vân Xu.
Trong mắt Vân Xu, anh sẽ chỉ là ân nhân cứu mạng của cô, về sau cũng sẽ là chồng của cô.
Bất luận kẻ nào muốn phá hoại kế hoạch của anh, anh sẽ không chút lưu tình ra tay.
"Lục tiên sinh, Vân Xu tiểu thư, đồ ăn đã chuẩn bị xong." Dì Vương đặt đĩa cơm cuối cùng xuống, gọi hai người, không biết có phải ảo giác không, tổng cảm thấy sắc mặt Lục tiên sinh có chút khó coi.
Đồ ăn rất phong phú, tất cả đều là món Vân Xu thích ăn.
Lục Trạch cầm đũa công gắp đồ ăn cho Vân Xu, hành vi cử chỉ cực kỳ giống một người bạn trai chu đáo, trong khoảng thời gian này, anh đã làm rất nhiều chuyện trước kia chưa từng nghĩ tới, bao gồm tự mình chọn quà cho người phụ nữ mình ái mộ, chủ động gắp đồ ăn, còn thường xuyên hỏi thăm về sinh hoạt hàng ngày của Vân Xu.
Vân Xu lễ phép nói lời cảm ơn, lại uyển chuyển nói: "Như vậy quá phiền anh, em tự mình làm được, anh chuyên tâm ăn cơm là được."
Lục Trạch lại giống như không nghe thấy, tiếp tục động tác trong tay nói: "Không sao, anh rất vui lòng phục vụ em."
Vân Xu:......
Vừa ăn xong, còn chưa kịp buông đũa xuống, Vân Xu đột nhiên hỏi: "Thân phận trước đây của em có tin tức gì không?"
Bàn tay Lục Trạch đang chỉnh khuy áo dừng lại, thần sắc không đổi, "Không có, người anh phái đi không tra được bất luận tin tức gì."
Đây là lời nói thật, bất luận người nào sống trên thế giới này nhất định sẽ lưu lại dấu vết, nhưng Lục Trạch dù thế nào tra, quá khứ của Vân Xu đều là trống rỗng, cô giống như đột nhiên xuất hiện trên biển.
Lục Trạch bắt đầu hoài nghi Vân Xu có phải từ nhỏ đã bị người ta nhốt trong nhà giam hoa lệ, tự mình nuôi dưỡng.
Bằng không với dung mạo của cô, tuyệt đối sẽ không vắng vẻ vô danh, không tìm được người.
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì đừng trách anh đem Vân Xu chiếm làm của riêng, bảo vật trân quý tất nhiên là người có năng lực mới có được.
Vân Xu nghe được Lục Trạch nói, không nói gì, chỉ là lẳng lặng cúi đầu.
Lục Trạch dưới danh nghĩa quan tâm, cứ cách ba bốn ngày lại đến ăn một bữa cơm, Vân Xu cũng đã quen.
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, cho dù Lục Trạch có đè nén tin tức, tiếng gió nhỏ vụn vẫn truyền đến tai vị hôn thê Tiêu Tử Nguyệt.