Trì Tiêu Tiêu sau khi Điêu Xuyên rời đi, đêm đó liền thu dọn đồ đạc đổi chỗ ở, trên đầu cô ta còn có một ít tiền mặt, có thể miễn cưỡng ứng phó một chút, căn phòng này là dù thế nào cũng không thể ở tiếp được nữa.
Cô ta biết rõ, một khi lại bị Điêu Xuyên quấn lấy, mình sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Lão ta sẽ hủy hoại cô ta.
Trì Tiêu Tiêu vừa kéo vali hành lý rời đi, vừa gọi điện thoại cho Trì Hiền, lần trước thái độ của mẹ Trì khiến cô ta kinh hãi, tạm thời cô ta không thể đến trước mặt mẹ Trì lảng vảng.
Điện thoại trước sau như một không gọi được, Trì Tiêu Tiêu không cam lòng cắn môi, tiếp tục gọi, liên tục gọi nửa giờ, rốt cuộc có người nghe.
Điện thoại vừa được kết nối, Trì Tiêu Tiêu liền nức nở gọi: "Anh hai, cứu em."
Đầu dây bên kia phản ứng dường như chậm nửa nhịp, giọng nói khàn khàn truyền đến, mang theo một chút không xác định: "Tiêu Tiêu?"
Trì Tiêu Tiêu đã không có tâm trạng để ý đến phản ứng của Trì Hiền, trong đầu cô ta chỉ có một ý tưởng, nhất định phải nhờ anh hai giúp cô ta thoát khỏi Điêu Xuyên.
"Anh hai, cầu xin anh giúp em! Em hiện tại rất sợ!"
Đầu óc say rượu của Trì Hiền rốt cuộc có vài phần tỉnh táo, anh dùng sức day day chỗ đau nhức, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cha ruột của em, lão ta tìm đến em, ăn vạ ở phòng thuê mà anh cho em, còn lấy đi hết tiền của em." Trì Tiêu Tiêu nức nở trả lời.
"Cái gì?!" Trì Hiền đột nhiên ngồi bật dậy, lại là một trận choáng váng mãnh liệt, anh chống tay lên giường, kiềm chế cảm giác buồn nôn dâng lên từ đáy lòng, "Em chờ đó, anh đến tìm em, em hiện tại đang ở đâu?"
Trì Tiêu Tiêu nhìn quanh bốn phía, báo vị trí.
Trì Hiền buông điện thoại, kéo thân thể mệt mỏi chạy tới nơi.
Trì Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy anh hai đến, ủy khuất rốt cuộc không nhịn được, ôm anh khóc lớn, Trì Hiền cứng đờ mặc cho cô ta ôm, ánh mắt phức tạp, sự cự tuyệt lặp đi lặp lại của Vân Xu hiện lên trong đầu.
Nếu không phải vì mẹ của Trì Tiêu Tiêu, Vân Xu và Trì gia căn bản sẽ không đi đến tình trạng này, anh đối với Trì Tiêu Tiêu không thể giống như trước đây.
Chờ Trì Tiêu Tiêu khóc đủ rồi, Trì Hiền tỉ mỉ hỏi lại quá trình sự việc, khi nói đến việc Điêu Xuyên trực tiếp tìm đến nơi cô ta làm việc, giọng cô ta cực kỳ phẫn nộ: "Anh hai, tuyệt đối là có người cố ý muốn chỉnh em!"
Trì Hiền cũng có cùng ý tưởng, "Em có đối tượng tình nghi nào không?"
"......" Trì Tiêu Tiêu nghẹn lời, cô ta có vài đối thủ quan hệ cực kém, cô Trương chỉ là một trong số đó, cô ta thật sự không biết là ai ra tay.
"Vậy Điêu Xuyên đâu?"
"Lão ta cầm tiền chạy rồi, hẳn là đi trả nợ, lão ta nói trên người mình mang không ít nợ nần."
Trì Hiền không có cách nào, Tiêu Tiêu không muốn báo cảnh sát, lại không muốn ba mẹ biết, anh chỉ có thể gọi điện thoại nhờ bạn bè giúp đỡ, hy vọng bọn họ hỗ trợ tìm Điêu Xuyên.
Nhưng mà bước đầu tiên liền xuất hiện vấn đề, anh thỉnh cầu bị từ chối.
Không thể tin được mình nghe được gì, Trì Hiền nhíu mày, "Hoàng Thành, trước đây tao không ít lần giúp mày, chỉ có chút việc nhỏ như vậy, mày cũng phải từ chối tao?"
Hoàng Thành vẻ mặt đau khổ nói: "Nhị thiếu, không phải tôi không giúp cậu, là Trì tổng lên tiếng, không cho phép chúng tôi nhúng tay vào chuyện của cậu nữa."
Nhà mình cũng lên tiếng, hắn ta, một kẻ ăn no chờ chết, làm sao có thể cãi lời người trong nhà.
"Cái gì?!" Trì Hiền đập bàn một cái, khiếp sợ nói, "Anh cả khi nào nói?"
Biểu hiện kích động của anh khiến đáy lòng Trì Tiêu Tiêu chìm xuống.
"Chính là sau khi cậu từ khu chung kia trở về không lâu."
Khuôn mặt Trì Hiền ngây ra, anh cả cứ như vậy không muốn để anh và Vân Xu gặp mặt sao, hay là Vân Xu chán ghét anh đến mức độ này, nói với anh cả không muốn gặp anh.
Nghĩ đến khả năng sau, tim anh tràn ngập vị đắng.
Cúp điện thoại trong tay, Trì Hiền lại gọi cho những người bạn khác, không ngoại lệ tất cả đều từ chối, không có cách nào, cuộc điện thoại cuối cùng anh nài nỉ nửa ngày, thỉnh cầu đối phương giúp đỡ.
"Lý Hoa, Tiêu Tiêu trước kia còn cùng chúng ta chơi qua, cậu coi như nể tình cảm trước đây mà giúp đỡ."
Đối diện trầm mặc một hồi, vẫn là từ chối, chỉ là sau đó lại bổ sung vài câu, "Tao cũng không nói dối, anh cả mày rõ ràng không thích cô em gái này, mày hà tất phải đối nghịch với anh ấy, nếu mày thật sự muốn giúp cô ta, không bằng bảo cô ta rời khỏi thành phố A, dù sao cô ta không phải cũng nói muốn đem hết thảy trả lại cho vị kia sao?"
Đây thật sự là một biện pháp, chỉ cần rời khỏi nơi này, những người nhắm vào Trì Tiêu Tiêu cũng sẽ không riêng vì cô ta mà vươn tay đến thành phố A, ở địa bàn nhà mình động thủ và ở bên ngoài là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đối với những người có tiền quen cân nhắc lợi hại, vì để dạy dỗ một người mà hao phí một lượng lớn tâm lực, là một chuyện được không bằng mất.
Trì Tiêu Tiêu đi càng xa càng an toàn, cái giá phải trả chính là từ bỏ tất cả những gì có được ở thành phố A từ nhỏ đến lớn.
Bao gồm cả mạng lưới quan hệ và tài nguyên kinh doanh.
Trì Hiền nắm điện thoại trầm mặc, Lý Hoa dường như đã nhận ra điều gì đó, mở miệng nói: "Nếu trong lòng cô ta thật sự dễ nghe như ngoài miệng, thì nên chủ động đi thật xa, mà không phải ba ngày hai bữa tìm các người, tự mình đặt vào vị trí người kia, có khó chịu không?"
"Tao nói đến đây thôi, mày suy nghĩ kỹ đi." Lý Hoa ngắt điện thoại.
Trì Hiền hướng về phía Trì Tiêu Tiêu đang khẩn trương miễn cưỡng cười cười, "Em từ từ, anh gọi điện thoại cho anh cả hỏi một chút."
Anh đứng dậy đi đến vị trí xa hơn một chút.
Trì Tiêu Tiêu tim một chút chìm xuống đáy cốc, bạn của anh hai không muốn giúp cô ta, cô ta còn có đường ra sao?
Trì Hiền gọi điện thoại, anh không xác định anh cả có nghe máy không, khoảng thời gian trước Trì Châu cơ hồ đã ngắt tất cả các cuộc gọi từ trong nhà, chỉ là định kỳ trở lại Trì gia thăm cha mẹ.
Ngoài dự đoán, điện thoại được kết nối.
Giọng nói lạnh nhạt không gợn sóng truyền đến, "Chuyện gì?"
Trì Hiền bị giáo huấn nhiều lần, đã không còn thái độ đương nhiên trước kia, thấp giọng nói: "Anh, anh cả."
"Ừ." Vẫn như cũ lạnh nhạt.
Trì Hiền lấy hết can đảm hỏi: "Có phải anh cấm những người khác giúp đỡ em không?"
"Là anh." Trì Châu trả lời không chút khách khí.
Trì Hiền yên lặng một hồi, nhìn Trì Tiêu Tiêu ngồi ở vị trí cách đó không xa, sau đó đổi hướng dựa vào cột, "Anh cả, cái tên Điêu Xuyên kia tìm đến Tiêu Tiêu, anh có thể giúp cô ấy không? Dù sao cô ấy cũng từng là em gái của chúng ta."
Trì Hiền rốt cuộc ý thức được không thể nhắc đến tình thân nhiều năm chung sống trước mặt anh cả, chỉ hy vọng anh có thể nể tình ở chung trước đây, ra tay giúp đỡ một phen.
"Không thể." Trì Châu từ chối thẳng thừng, anh hiện tại cơ bản không có bất luận tình cảm gì với Trì Tiêu Tiêu, "Nếu cô ta thật sự không muốn nhận Điêu Xuyên, thì rời khỏi thành phố A, không có người ép cô ta ở lại nơi này, lãnh thổ rộng lớn như vậy, nơi nào không thể đi."
Chẳng qua sau khi rời đi, thì đừng nghĩ đến việc quay lại.
"Anh cả! Anh biết Điêu Xuyên loại người đó kém cỏi đến mức nào, lão ta còn uy hiếp Tiêu Tiêu, chúng ta chỉ giúp lần này, không được sao?" Trì Hiền không muốn chọn dùng phương pháp này, quả thực giống như là đem Tiêu Tiêu đuổi ra khỏi thành phố A.
Lời nói của Trì Châu vẫn lạnh nhạt, "Anh đã cung cấp phương pháp, chỉ là các người không chấp nhận, em đừng quên, Vân Xu đã sống mười mấy năm bên cạnh cái loại người kém cỏi mà em nói."
Trì Hiền không còn lời nào để nói, điện thoại như một khối chì nặng trĩu, lạnh lẽo, cồng kềnh.
"Anh hai, anh cả nói thế nào?" Trì Tiêu Tiêu vội vàng hỏi.
Trì Hiền bước chân nặng nề trở lại vị trí, cơ hồ không dám đối diện với ánh mắt chờ mong của Trì Tiêu Tiêu, "Tiêu Tiêu, hay là em rời khỏi thành phố A trước đi."
Anh vẫn nói ra những lời này.
Trì Tiêu Tiêu ngồi bất động, cô ta cảm thấy mình chắc chắn là nghe nhầm, anh hai yêu thương cô ta sao có thể nói ra những lời như vậy, anh ấy sao có thể...... bảo cô ta rời khỏi nơi mà cô ta lớn lên từ nhỏ đến lớn.
Nhưng Trì Hiền lại chột dạ nói một câu, "Rời khỏi thành phố A, Điêu Xuyên sẽ không có cách quấy rầy em nữa."
Anh không có cách nào với chuyện này, cho dù nói với ba mẹ cũng vô dụng, quyền quyết định của Trì thị nắm giữ trong tay Trì Châu, ba Trì tuyệt đối sẽ không vì đứa con gái đã bị trục xuất khỏi gia môn mà đối nghịch với anh, mẹ Trì càng không có năng lực lay động quyết định của Trì Châu.
Trì Châu không muốn giúp đỡ, cũng không cho phép những người khác giúp anh, Trì Hiền thật sự không thể nghĩ ra được lối thoát nào khác.
Trên khuôn mặt tú lệ của Trì Tiêu Tiêu hiện ra vẻ mờ mịt, cô ta há miệng thở dốc, không nói nên lời, từ trên vẻ mặt che giấu của Trì Hiền, cô ta biết đây nhất định là ý của Trì Châu.
Mờ mịt dần dần chuyển thành biểu tình như khóc như cười, anh cả thật tàn nhẫn, một chút đường sống cũng không cho cô ta, nhất định phải vì cô em gái bảo bối kia mà đuổi cô ta ra khỏi thành phố A, ngăn chặn khả năng cô ta xuất hiện lại trước mặt Vân Xu.
Cô ta trong mắt Trì Châu thật sự không là gì cả.
"Anh hai, anh cũng nghĩ như vậy sao?" Trì Tiêu Tiêu gian nan hỏi, móng tay cô ta dùng sức đến mức cơ hồ có thể bấm ra vết máu.
Bàn tay Trì Hiền đặt trên bàn run rẩy, xin lỗi, anh không có cách nào.
Trì Tiêu Tiêu cười thảm một tiếng, "Em biết rồi, trong mắt các người, Vân Xu chính là quan trọng hơn em."
Cô ta hận, tại sao người phụ nữ kia lại tráo đổi con, còn không làm sạch sẽ, dứt khoát chút, còn để Vân Xu có cơ hội trở về cướp đi tất cả của cô ta.
Cô ta sẽ không từ bỏ, còn có mẹ Trì quan tâm cô ta, cho dù hy vọng xa vời, cũng phải thử một lần.
Trong nháy mắt Trì Tiêu Tiêu lộ ra sự tăm tối, điên cuồng khiến Trì Hiền có chút kinh hãi, cô ta vẫn là người em gái lương thiện kia sao, hay là anh chưa từng nhận rõ Trì Tiêu Tiêu?
Trì Hiền quay đầu đi không muốn nhìn nữa, ánh mắt rơi vào dòng người qua lại, chua xót lại mờ mịt, đột nhiên tầm mắt anh ngưng lại, phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Trì Hiền theo bản năng rời khỏi chỗ ngồi, xông ra ngoài cửa, Trì Tiêu Tiêu bị động tác của anh làm cho kinh ngạc, cũng đứng dậy đi theo phía sau, bất quá động tác không nhanh bằng anh, bị nhân viên phục vụ nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
"Thưa cô, xin thanh toán hóa đơn." Nhân viên phục vụ ngoài cười nhưng trong không cười, hai người này chạy nhanh như vậy, là chuẩn bị trốn hóa đơn sao.
Sắc mặt Trì Tiêu Tiêu đỏ lên, ánh mắt khinh thường của đối phương không hề che giấu, cô ta chỉ đành vội vàng lấy ra số tiền mặt ít ỏi để thanh toán.
Sau đó mới cuống quít đẩy cửa kính ra, nhưng Trì Hiền đã không thấy bóng dáng.
Một đầu khác, Trì Hiền dồn dập chuyển qua một chỗ ngoặt, rốt cuộc lại lần nữa nhìn thấy em gái mà anh tâm tâm niệm niệm.
"Vân Xu, chờ một chút." Giọng nói của Trì Hiền rất lớn, những người xung quanh trong vòng mười mét sôi nổi nhìn lại đây, anh lại như không cảm giác được, trong mắt chỉ có một người.
Vân Xu muốn làm bộ không nghe thấy, nhưng những người xung quanh đã chú ý tới Trì Hiền đang gọi cô, cô chỉ có thể yên lặng thở dài trong nội tâm, hiếm khi một mình ra ngoài đi dạo, vì sao lại đụng phải người không muốn gặp.
Cô xoay người đối phó với người đàn ông đang thở hổn hển, "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Thái độ quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, đó là ánh mắt nhìn người xa lạ.
"Anh, anh ——" Trì Hiền ấp úng không tìm ra lý do, chỉ có thể nhỏ giọng nói, "Anh chỉ là muốn chào hỏi em một tiếng, em là ra ngoài mua đồ sao, thật khéo nha."
Thái độ của Trì Hiền so với lần trước gặp mặt câu nệ hơn rất nhiều, có thể là đã nghe vào lời cô nói, như vậy khá tốt, cô không thích người nhà họ Trì tỏ ra bộ dáng cô và bọn họ rất thân cận.
Vân Xu ừ một tiếng, ánh mắt bình tĩnh, không một chút gợn sóng, "Chào hỏi xong rồi, em còn có việc đi trước."
"Chờ chút." Trì Hiền lại lần nữa hoảng loạn gọi cô lại, không suy nghĩ mà nói ra lời tiếp theo, "Em vừa rồi nhìn thấy đều là hiểu lầm, Trì Tiêu Tiêu gặp phải phiền toái không nhỏ, nhờ anh giúp đỡ, anh mới có thể hôm nay gặp mặt cô ta, trước đó rất lâu anh đều ở nhà."
Trì Hiền lo lắng Vân Xu nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cho rằng Trì gia lừa gạt cô, ngoài mặt đoạn tuyệt quan hệ với Trì Tiêu Tiêu, kỳ thật ngầm vẫn tiếp xúc.
Anh không biết Vân Xu đã sớm đụng phải mẹ Trì vì Trì Tiêu Tiêu mua đồ.
Vân Xu buồn bực anh ta vì sao phải giải thích, cô cũng không để ý Trì gia đối với thái độ của Trì Tiêu Tiêu, lúc cách cửa hàng kia còn có chút khoảng cách, Vân Xu liền phát hiện bọn họ, liệu trước ngăn chặn phiền toái ý tưởng, lập tức quay đầu nhanh chóng rời đi, không nghĩ tới vẫn là bị đuổi theo.
Hiện tại cô chỉ muốn rời đi.
"Nói xong rồi?" Vân Xu tiếng nói nhẹ nhàng êm tai, lại giấu không được trong đó sự lạnh nhạt, "Vậy em đi trước đây."
Trì Hiền môi run run, lại không tìm ra bất luận lý do gì để giữ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, sắc mặt suy sụp thê lương, như là một con chó bị vứt bỏ.
Vân Xu dường như càng ngày càng xa cách với Trì gia.
Trì Tiêu Tiêu tìm được Trì Hiền, anh đang ngơ ngác nhìn chằm chằm một phương hướng, giống như một bức tượng sắp vỡ vụn, đầy mặt ảm đạm.
Cô ta đi đến bên cạnh anh, nghi hoặc gọi: "Anh hai?"
Trì Hiền sau khi hoàn hồn, không khỏi cười khổ, trong khoảng thời gian này anh chỉ có hôm nay gặp Tiêu Tiêu, chỉ một lần, liền vừa lúc bị Vân Xu nhìn thấy, chẳng lẽ ông trời đều không muốn để Vân Xu trở lại Trì gia sao?
Nghĩ đến đây, anh thống khổ nhắm mắt lại.
"Tiêu Tiêu, biện pháp kia em suy nghĩ kỹ đi, lấy năng lực của em cho dù không ở thành phố A, cũng có thể sống rất tốt."
Trì Hiền ném xuống một câu, liền mang theo tâm tình khó chịu rời đi, Trì Tiêu Tiêu rời khỏi thành phố A có lẽ là chuyện tốt, chỉ cần cô ta còn ở đây, luôn có xác suất gặp phải Vân Xu, giống như lần này.
Chỉ còn lại Trì Tiêu Tiêu sắc mặt xanh mét đứng tại chỗ.