Em gái, người thân duy nhất của em gái anh rời đi 5 năm, cô ấy từng đau khổ đến mức muốn đi theo bà nội, giờ đây đã dần dần vượt qua nỗi đau, em gái rốt cuộc hiểu vì sao bà nội lại hẹn ước 5 năm với cô ấy.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương.
Em gái yên tĩnh sống trong thế giới của riêng mình, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài, cô ấy nghĩ có lẽ cả đời mình cứ như vậy trôi qua.
Cho đến một ngày, một người đàn ông gọi điện thoại đến, hắn nói cho em gái biết cô ấy là đứa trẻ bị ôm nhầm của nhà họ, hỏi em gái có bằng lòng gặp mặt một lần không.
Em gái gần như quên mất mình đã cúp điện thoại như thế nào, ngơ ngác ngồi trên ghế sofa.
Cặp vợ chồng ngược đãi cô ấy mười mấy năm kia không phải là cha mẹ ruột của cô ấy, cô ấy là con của một gia đình khác, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, một lần nữa nhớ lại quá khứ của mình, em gái vẫn theo bản năng ôm lấy mình, run rẩy.
Nhưng nhớ tới người tự xưng là anh trai kia, một loại cảm xúc kỳ diệu chậm rãi chiếm đầy đáy lòng cô ấy, hóa ra cô ấy còn có người thân khác.
Anh ấy nói với em gái, nếu cô ấy hài lòng với cuộc sống hiện tại, không hy vọng bị người khác quấy rầy, anh ấy sẽ chuyển một phần tài sản của Trì gia cho cô ấy, để cô ấy yên tâm sống, cả đời không lo cơm áo, đây là thứ cô ấy đáng được nhận.
Nếu em gái nguyện ý về nhà, anh ấy sẽ đến thành phố B tự mình đón cô ấy trở về, cho tất cả mọi người biết cô ấy mới là thiên kim chân chính của Trì gia.
Em gái nghĩ, người anh trai này có vẻ rất tốt, cô ấy có thể cảm nhận được anh ấy đang cố gắng nhẹ giọng, dường như sợ dọa cô ấy.
Em gái không biết Trì Châu cũng đang nghĩ về cô ấy.
Cúp điện thoại, Trì Châu thở dài một hơi, đối với em gái chưa từng gặp mặt, anh có chút không nắm chắc được suy nghĩ của đối phương.
Nhằm vào việc đón em gái về nhà, Trì gia đã có nhiều lần thảo luận, Trì Châu khịt mũi coi thường với đề nghị viển vông của mẹ, không nghi ngờ gì về một tổn thương sâu sắc đối với đứa trẻ lưu lạc bên ngoài, còn anh tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này.
Anh hiểu sự thiên vị của mẹ, nhưng sẽ không chấp nhận cách làm của bà.
Thật chính là thật, giả chính là giả.
Ngay sau đó lại nghĩ đến em gái có phải hay không sức khỏe không tốt lắm, giọng nói nghe có chút yếu ớt, trước mắt anh nhận được rất ít tư liệu điều tra, chỉ biết cô ấy mấy năm nay sau khi người thân qua đời đã sống một mình, rất ít khi tham gia các hoạt động xã giao.
Hay là chờ em gái trở về, trực tiếp mời cho cô ấy một chuyên gia dinh dưỡng để bồi bổ thân thể cho tốt.
Lần đầu tiên gặp mặt giữa anh em không khác lắm so với tưởng tượng của anh, người nhà họ Trì có tướng mạo ưu tú, em gái cũng có một khuôn mặt xinh đẹp, giữa lông mày có bóng dáng của mẹ Trì khi còn trẻ, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, thân hình gầy yếu.
Hai người vừa đối mặt, em gái theo bản năng lùi về phía sau hai bước, cả người có chút co rúm lại.
Trì Châu tuy đã thu liễm khí thế, nhưng vẫn dễ dàng khiến người ta cảm thấy áp lực, cha mẹ và một đôi em trai em gái trong nhà vẫn luôn không thân cận với anh, đôi khi ngay cả nói chuyện cũng sẽ tránh né ánh mắt của anh, em gái thoạt nhìn cũng rất sợ anh.
Anh lùi về phía sau hai bước, cố gắng giảm bớt áp lực mà mình mang lại.
Quả nhiên, em gái lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, giống như một con sóc nhỏ trong rừng lúc kinh lúc rống.
Còn rất đáng yêu, anh nghĩ.
Có một người em gái như vậy hình như không tệ.
Em gái đứng trước căn biệt thự xa hoa, trong mắt tràn ngập mong chờ và thấp thỏm, tưởng tượng đến việc mình sẽ có vài người thân, cô ấy liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trong lòng nở rộ muôn vàn đóa hoa.
Hôm nay cô ấy trang điểm có đẹp không? Bọn họ có thích mình không? Bọn họ có nguyện ý chấp nhận mình không?
Em gái mang theo tâm tình chờ mong, đi vào Trì gia.
Điều khiến em gái khổ sở chính là người nhà họ Trì cũng không thích cô ấy, trong ánh mắt của họ ẩn chứa sự bài xích nhàn nhạt, em gái mẫn cảm không khỏi sinh ra ý muốn lùi bước, nhưng cô ấy ngay sau đó lại tự cổ vũ chính mình.
Không sao, tình cảm đều là bồi đắp mà ra, bọn họ là người nhà của cô ấy, chỉ cần mình thể hiện tốt, người nhà sẽ chấp nhận cô ấy.
Nhưng cho dù có cổ vũ nhiều đến đâu cũng không thắng nổi sự thiên vị của họ, em gái ở Trì gia sống như một người ngoài.
Đặc biệt là sự thân mật của cha mẹ và em trai đối với Trì Tiêu Tiêu khiến cô ấy khó chịu vô cùng, em gái không có cảm xúc gì với Trì Tiêu Tiêu, cô ấy biết đối phương khi đó cũng chỉ là một đứa trẻ, trước khi trở về cũng đã nghĩ sẽ ở chung hòa thuận, nhưng khuôn mặt của Trì Tiêu Tiêu là cơn ác mộng trong ký ức của cô ấy.
Trơ mắt nhìn mọi người cưng chiều, lấy lòng Trì Tiêu Tiêu có diện mạo tương tự với cặp vợ chồng bạo hành gia đình, trái tim em gái mỗi ngày đều chịu đủ tra tấn.
Cô ấy muốn rời đi, cách khuôn mặt kia thật xa, nhưng lại không nỡ rời xa người thân trên huyết thống, càng không nỡ rời xa người anh cả đã đón cô ấy trở về.
Trì Châu đối với cô ấy cực tốt, anh nhường phòng cho cô, bản thân mình lại ở phòng cho khách.
Em gái có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh.
Mọi người đều nói số lần Trì Châu về nhà nhiều hơn, không còn giống như trước đây động một chút là ở lại công ty qua đêm, anh sẽ cố gắng về nhà dùng cơm, hỏi han cô ấy có chỗ nào không thích ứng hay không.
Cho dù em gái nói tất cả đều tốt, Trì Châu vẫn phát hiện ra sự lạnh nhạt của người nhà đối với cô ấy, cô ấy luôn cẩn thận lấy lòng người nhà họ Trì, kỳ vọng nhận được một chút quan tâm, lại bị ngăn cách bởi bầu không khí ấm áp bên ngoài.
Đây không phải là trường hợp mà Trì Châu muốn nhìn thấy, đây là nhà của em gái, cô ấy có quyền được tùy hứng.
Vì thế, Trì Châu sẽ ở những trường hợp khác nhau che chở cho em gái, cho mọi người biết anh coi trọng em gái, nói cho bọn họ biết trong bữa tiệc không lâu sau đó, anh sẽ công khai thân phận của em gái.
Người nhà họ Trì bị chấn động, rốt cuộc thay đổi thái độ.
Em gái bắt đầu hòa nhập vào Trì gia, nụ cười cũng dần dần nhiều hơn.
Cô ấy nghĩ, mình một ngày nào đó có thể cùng bọn họ trở thành người nhà thật sự yêu thương nhau.
Sau khi Trì Châu công khai bày tỏ thái độ, Trì Tiêu Tiêu sẽ mang em gái đi một số buổi tụ họp nhỏ, em gái tuy rằng duy trì thái độ xa cách với Trì Tiêu Tiêu, nhưng vẫn cảm kích ý tốt của cô ta.
Nhưng sự tình cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng, những người có vòng giao tiếp cố định kia căn bản không coi cô ấy ra gì, bọn họ sẽ dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, sẽ dùng lời nói trong bông có kim mỉa mai cô ấy, mà Trì Tiêu Tiêu mang cô ấy đến lại làm như không thấy.
Cô ta giới thiệu em gái một lần, liền ném sang một bên, bản thân mình lại vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè.
Em gái sắc mặt đỏ lên, sợ hãi, bất an đứng ở nơi xa lạ, ác ý kích động cơ hồ muốn nuốt chửng cô ấy.
Cô ấy nghe bọn họ đem cô ấy và Trì Tiêu Tiêu ra so sánh, sau đó đem cô ấy chê bai thành bùn đất, giống như người nhà họ Trì, bọn họ sẽ tự hào nói trước mặt khách khứa rằng Trì Tiêu Tiêu ưu tú thế nào, khi nói đến em gái, lại nhíu mày đổi đề tài.
Cô ấy không hào phóng bằng Trì Tiêu Tiêu, không đa tài đa nghệ bằng Trì Tiêu Tiêu, không giỏi giao tiếp bằng Trì Tiêu Tiêu.
Em gái biết, tất cả mọi người đều khinh thường cô ấy, trừ bỏ anh cả.
Y Hạo Ngôn đứng cách đó không xa bị bạn bè trêu chọc, chê cười hắn ta mặc kệ em vợ bị bắt nạt.
Hắn ta khinh miệt cười, em vợ? Cô ta cũng xứng? Chỉ là một người phụ nữ ngoài khuôn mặt ra, không có sở trường gì.
Hắn ta và Trì Tiêu Tiêu là vợ chồng chưa cưới, lợi ích của hai người là một thể, em gái trở về ngoại trừ chiếm tài nguyên của bọn họ, không có bất luận tác dụng gì, hắn ta ước gì em gái mang tiếng xấu, cuối cùng bị đuổi ra khỏi Trì gia.
Hai ba lần tụ họp sau, em gái liền không muốn ra cửa, lúc này Trì Tiêu Tiêu lại lộ ra vẻ mặt khổ sở, trước mặt mọi người hỏi cô ấy có phải hay không có điều gì bất mãn với mình, ngay cả cùng nhau ra cửa cũng không muốn.
Lời nói của Trì Tiêu Tiêu khiến người nhà họ Trì chỉ trích em gái không có lương tâm, dưới áp lực của người nhà, cô ấy không thể không một lần nữa cùng Trì Tiêu Tiêu tham gia những buổi tụ họp bài xích.
Mà ánh mắt của những người đó cũng ngày càng trào phúng, theo bọn họ thấy, đây là biết rõ mình không hợp đàn, còn cứ phải cố gắng.
Hơn nữa một số lời nói mập mờ của Trì Tiêu Tiêu, thái độ của mọi người ngày càng ác liệt.
Em gái không nói chuyện này cho Trì Châu, tất cả mọi người đều nói với cô ấy Trì Châu là một người bận rộn, bảo cô ấy không cần dùng chuyện nhỏ đi quấy rầy anh, bằng không chỉ biết tiêu hao sự kiên nhẫn của anh, ảnh hưởng đến tâm tình của anh.
Đặc biệt là Trì Tiêu Tiêu mỗi ngày đều nói với cô ấy, Trì Châu chán ghét người tùy tiện quấy rầy anh, thích em gái ngoan ngoãn, yên tĩnh.
Em gái lùi bước, cô ấy thậm chí còn chậm rãi giảm bớt thời gian nói chuyện phiếm cùng Trì Châu, đem tất cả mọi chuyện nghẹn ở trong lòng, cô ấy không muốn Trì Châu chán ghét cô ấy, muốn vẫn luôn làm em gái của anh.
Áp lực kép từ trong nhà và xã giao khiến em gái không thở nổi, dần dà, trạng thái của cô ấy không ngừng trượt xuống.
Cho đến khi tinh thần xảy ra vấn đề, cô ấy thường xuyên thất thần nhìn lên không trung, thần sắc hoảng hốt, Trì Châu nhạy bén phát hiện không thích hợp, anh muốn mang em gái đi xem bác sĩ tâm lý, lại bị từ chối.
Cô ấy lấy một loại thái độ gần như kiên quyết chống lại chuyện này, Trì Châu không có cách nào với cô ấy.
Anh không biết rằng, có người nói với em gái, tinh thần có vấn đề là chuyện đáng kiêng kị nhất trong giới, sẽ khiến gia đình mang tai mang tiếng.
Em gái lo lắng tra ra vấn đề, sẽ làm Trì gia và Trì Châu mất mặt, nói gì cũng không muốn đi khám bác sĩ tâm lý.
Nhưng mà cảm xúc dồn nén đến một mức độ nhất định, em gái rốt cuộc không chịu nổi, cô ấy muốn rời khỏi nơi này, trở lại căn nhà của hai bà cháu.
Em gái nói ra quyết định của mình với người nhà họ Trì, cô ấy nghĩ nếu bọn họ không thích mình, vậy thì rời đi, chỉ hy vọng Trì Châu thỉnh thoảng có thể đến thăm cô ấy, cô ấy liền cảm thấy mãn nguyện.
Khuôn mặt Trì Tiêu Tiêu biến sắc dữ dội, một khi em gái rời đi, Trì Châu khẳng định sẽ truy cứu đến cùng, không chừng sẽ phát hiện ra những việc làm mờ ám của cô ta, cô ta không thể để loại chuyện này phát sinh.
Bởi vậy Trì Tiêu Tiêu trước mặt người nhà họ Trì giả bộ ủy khuất, “Có phải chị ghét em không, cho nên không muốn cùng em sống chung, nếu là như vậy, em có thể rời đi, chị mới là thiên kim đại tiểu thư chân chính.”
Người nhà họ Trì tức giận, cho rằng em gái đang vô cớ gây rối.
Cuối cùng, dưới thủ đoạn vừa mềm vừa cứng, em gái bị ép ở lại.
Trì Tiêu Tiêu ngầm lại tìm đến cô ấy, “Anh cả đã công khai thân phận của chị, chị hiện tại rời đi, anh ấy sẽ mất hết mặt mũi.”
Em gái trầm mặc, rốt cuộc không nói đến chuyện rời khỏi Trì gia nữa.
Trạng thái tinh thần của cô ấy ngày càng kém, Trì Châu rốt cuộc không thể mặc kệ được nữa, anh lấy thái độ cứng rắn mang em gái đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng chỉ nhận được kết luận em gái bị áp lực quá lớn, cô ấy có phòng tuyến tâm lý rất cao với người lạ, bác sĩ không hỏi ra được gì.
Trì Châu bất đắc dĩ, theo kiến nghị của bác sĩ, mang theo em gái đến sống ở một nơi khác.
Điều đáng ngạc nhiên là trạng thái của em gái từ đó về sau có chuyển biến tốt đẹp, Trì Châu nhẹ nhàng thở ra, anh đã tính toán tạm thời tách em gái khỏi Trì gia.
Trì Châu ở bên em gái một thời gian, sau đó phải ra nước ngoài công tác một thời gian dài, anh sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho em gái, bảo cô ấy ngoan ngoãn chờ anh trở về, anh sẽ mang quà về cho cô ấy.
Em gái vui vẻ đồng ý.
Sau đó.
Em gái suy sụp.
Trì Châu nhận được tin tức, lập tức đặt vé máy bay sớm nhất chạy về nước, những người xung quanh nói cho anh biết, em gái điên rồi, cô ấy ghen ghét với Trì Tiêu Tiêu, trước mặt mọi người muốn làm hại Trì Tiêu Tiêu.
Còn đem video ghi hình đặt trước mặt anh.
Trì Châu vẫn không tin, em gái là một đứa trẻ mềm mại, mẫn cảm, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng video rành rành ra đó, cuối cùng anh và bọn họ đều lùi một bước, anh đem em gái đưa đến cơ sở trị liệu ở nước ngoài, Trì Tiêu Tiêu từ bỏ việc truy cứu chuyện em gái làm tổn thương cô ta.
Tình huống của em gái lúc tốt lúc xấu, cả người toát ra một vẻ mơ hồ, Trì Châu lo lắng cho cô ấy, cứ cách mấy ngày lại phải ra nước ngoài thăm cô ấy, cũng không dám nói chuyện trong nước, sợ kích thích đến cô ấy.
Nhưng việc điều tra vẫn không dừng lại, bất luận là sự kiện gây thương tích hay sự kiện ôm nhầm, hơn nữa còn có công việc của công ty, đủ loại chồng chất lên nhau khiến anh phải chạy đi chạy lại giữa trong và ngoài nước có chút không chịu nổi.
Người đàn ông anh tuấn, mạnh mẽ này trên mặt xuất hiện vẻ mệt mỏi không thể che giấu, nhưng vẫn không ngừng an ủi cô ấy.
Em gái thu hết vào mắt, cô ấy nghĩ mình thật vô dụng, vẫn luôn tự gây thêm phiền toái cho người khác, ngay cả người anh cả duy nhất nghĩ cho cô ấy cũng đầu bù tóc rối.
Rốt cuộc một ngày nọ.
Em gái cười nói với anh cả sắp rời đi: "Anh hai, tạm biệt."
Lời tạm biệt giống như thường ngày, giống hệt nhau.
Ngoài một tờ giấy, đây là câu cuối cùng cô ấy lưu lại trên nhân gian.
Tìm được sơ hở, em gái mỉm cười nhảy xuống từ lầu cao, màu đỏ bi thương lan tràn trên nền xi măng lạnh lẽo.
Khi Trì Châu nhận được điện thoại, cho rằng mình nghe nhầm, em gái sao có thể nhảy lầu tự sát, cô ấy rõ ràng ngày hôm qua còn cong khóe môi cười với anh, còn... gọi anh là anh hai.
Nhưng tất cả đều là sự thật.
Trì Châu đứng bên cạnh em gái, chỉ cảm thấy máu trong mỗi tấc thân thể đều đông cứng thành băng, lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể trống rỗng.
Em gái chỉ để lại một câu trên giấy.
—— Xin lỗi, em có chút mệt mỏi.
Sự bình tĩnh mà Trì Châu cố gắng duy trì rốt cuộc cũng tan vỡ.
Anh từng cho rằng buông thả bản thân là biểu hiện của sự bất lực và trốn tránh, nhưng thật sự khi chuyện xảy ra với em gái, anh rốt cuộc biết ý tưởng trước kia buồn cười đến mức nào, cô ấy không phải không muốn sống, mà là đã bị hiện thực tàn khốc đánh sụp tinh thần.
Một lần nữa trở lại trong nước, Trì Châu giấu cảm xúc vào nơi sâu kín, bề ngoài bình tĩnh là vực sâu không thấy đáy, anh bắt đầu điên cuồng làm việc, Trì thị không ngừng lớn mạnh, đồng thời một lần nữa liên hệ với Quý Thừa Tu.
Khi sự kiện gây thương tích xảy ra, anh phát giác không thích hợp, đã gọi bạn tốt giúp đỡ.
Chỉ là không ngờ chân tướng còn chưa điều tra ra, em gái đã không còn.
Quý Thừa Tu nghe chuyện của anh, lập tức huy động nhiều mối quan hệ hơn để điều tra.
Nhận được kết quả điều tra cuối cùng, Trì Châu ngồi suốt một đêm trong công ty, đèn văn phòng cũng sáng cả đêm.
Sau đó anh bắt đầu chuyên tâm phát triển sự nghiệp.
Trì Tiêu Tiêu vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nhẹ nhàng thở ra, cô ta không ngờ em gái lại yếu ớt như vậy, trực tiếp nhảy lầu, may mà anh cả không truy cứu, cô ta có thể yên tâm.
Ba năm sau.
Trì Châu liên hợp với Quý Thừa Tu, với thế sét đánh không kịp bưng tai, khiến nhiều doanh nghiệp phá sản, hai người ngầm chuẩn bị mấy năm, kế hoạch thuận lợi đến mức như có thần trợ giúp.
Trì Tiêu Tiêu chật vật xông đến trước mặt Trì Châu, chất vấn anh vì sao phải đối phó với nhà chồng của cô ta, cô ta mới gả vào nhà họ Y nửa năm, anh cả đã khiến nhà họ Y phá sản.
Người nhà họ Trì cũng không thể tưởng tượng nổi.
Trì Châu lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô ta, như là đang nhìn rác rưởi ven đường, anh ném ra tư liệu, trên đó là chân tướng của việc cố ý tráo đổi con và nguyên nhân đằng sau sự kiện gây thương tích.
"Người phụ nữ kia đã tráo đổi cô và em gái tôi, để cô ở Trì gia chiếm tổ chim khách, hưởng thụ phú quý, bản thân bà ta lại ngược đãi nó."
"Mà cô không hổ kế thừa sự ác độc của bà ta, bên ngoài hóa trang thành bộ dáng người tốt, ngầm chèn ép, bắt nạt em gái tôi, khiến nó u uất, thậm chí ngay cả sau khi nó rời đi, còn không muốn từ bỏ việc nhắm vào, cố tình dẫn đường cho người bên cạnh, đem kẻ tra nam chuẩn bị tìm cô dẫn đến bên cạnh nó, khiến tinh thần nó suy sụp."
Năm đó em gái không phải muốn làm hại Trì Tiêu Tiêu, mà là trong lúc tinh thần hoảng hốt, đã nhận nhầm cô ta thành cặp vợ chồng kia, bởi vì quá sợ hãi muốn bảo vệ mình, mới có thể cầm lấy vũ khí.
Cuối cùng lại thành chứng cứ phạm tội cho thấy cô ấy muốn ác độc làm hại Trì Tiêu Tiêu.
Trì Tiêu Tiêu sợ hãi lùi về phía sau, muốn phủ nhận, nhưng cô ta biết tất cả những gì Trì Châu nói đều là sự thật, anh cũng có chứng cứ.
Chỉ là cô ta thật sự không biết em gái sẽ trực tiếp bị kích thích đến mức nhảy lầu tự sát, cô ta không muốn hại chết cô ấy.
Cặp vợ chồng kia đã sớm bị Trì Châu đưa vào bệnh viện tâm thần tồi tệ nhất, cả đời này đừng nghĩ đến việc ra ngoài, còn những người còn lại từng bắt nạt em gái, anh cũng sẽ không bỏ qua, bất quá muốn trả thù người có chút nhiều, cho dù là Trì thị cũng rất khó khăn.
Cho nên Trì Châu đã nhẫn nhịn ba năm, dùng một lần đem tất cả bọn họ xử lý.
Biết được tất cả, người nhà họ Trì đầy mặt khiếp sợ, một câu cầu xin cũng không nói ra được, giữa chuyện này cách một mạng người, vẫn là mạng của người thân có huyết thống với bọn họ.
Không thích em gái đến đâu, cô ấy cũng là con gái ruột của Trì gia.
Trì Châu đuổi Trì Tiêu Tiêu ra khỏi Trì gia, không cho phép bất luận kẻ nào giúp đỡ cô ta, cô ta muốn ở lại Trì gia hưởng thụ phú quý, vì thế không tiếc hãm hại em gái, anh liền khiến cô ta nửa đời sau khốn cùng thất vọng, vĩnh viễn không nhìn thấy hy vọng.
Tên tra nam kia, trực tiếp bị moi ra chứng cứ phạm tội khác, bị ném vào phòng giam, anh đã bảo người chăm sóc lão ta thật tốt.
Nghĩa trang thành phố B.
Mộ bia của người bà hiền hòa và cô gái trẻ xinh đẹp ở gần nhau.
Trì Châu lẻ loi đứng lặng trong mưa nhỏ, hàn ý lạnh lẽo thấm thấu làn da, đánh thẳng vào đáy lòng.
Bản thân anh cũng là một trong những nguyên nhân gây ra cái chết của em gái, sau khi đưa em gái ra khỏi thành phố này, cô ấy chính là trách nhiệm của anh, nhưng anh không chăm sóc tốt cho em gái, khiến cô ấy chịu nhiều ủy khuất như vậy.
Trì Châu luôn không nhịn được nghĩ, nếu anh không đưa em gái trở về, có lẽ cô ấy một mình sẽ sống tốt hơn.
Em gái đến chết, cũng nghĩ không liên lụy anh, nhưng sao có thể là liên lụy, cô ấy là em gái của anh.
Nghĩ đến việc em gái vẫn luôn sợ hãi anh vứt bỏ cô ấy, sợ hãi làm anh mất mặt, kéo chân sau anh, bị ủy khuất cũng không dám nói, Trì Châu liền đau lòng như bị dao cắt.
Anh là một kẻ ngu xuẩn, vẫn luôn cho rằng em gái là một người kiên cường, sau khi hiểu rõ trải nghiệm thời niên thiếu của cô ấy, mới biết được sự kiên cường này là bọt biển nổi trên mặt biển, không chịu nổi một kích.
Ác ý đến từ xung quanh dễ dàng khiến cô ấy bị thương, thương tích đầy mình.
Quý Thừa Tu từ con đường nhỏ đi tới, trên tay cầm ô, an ủi vỗ vỗ vai bạn tốt, ánh mắt khi rơi xuống trên bia mộ lộ ra vẻ tiếc hận, em gái còn rất trẻ, nhưng hoa sinh mệnh của cô ấy cũng đã khô héo.
Cho dù báo thù xong, sinh mệnh tươi sống cũng rốt cuộc không trở về được.
Sau khi hoàn thành kế hoạch, Trì Châu và Trì gia cơ bản đoạn tuyệt liên hệ, anh không thể đối mặt với cha mẹ và em trai, bọn họ cũng từng lạnh nhạt, bạo lực với em gái.
Gần như quyết tuyệt cắt đứt tất cả với Trì gia, mặc cho mẹ cầu xin rơi lệ, ba hối hận không ngừng, Trì Hiền khóc lóc thảm thiết, anh cũng không quay đầu lại.
Gia đình từng khiến người ta ngưỡng mộ tan thành từng mảnh nhỏ, Trì gia trở thành trò cười lớn nhất của giới thượng lưu.
Trì Châu bản thân thì bị nhốt trong tâm ma vì cái chết của em gái, không được giải thoát.
Trì Châu định cư ở Ma Đô, cả đời không lập gia đình, chuyên tâm phát triển công ty và sự nghiệp từ thiện.
Sau khi chết, toàn bộ tài sản đều quyên tặng, chỉ mang theo tiếc nuối vĩnh viễn không thể hoàn thành mà rời đi.