Mơ màng hồ đồ, Trì Tiêu Tiêu đi ở phía trước, Điêu Xuyên nhanh chóng đi theo phía sau, cô ta muốn ném người đi, nhưng đối thủ một mất một còn là cô Trương không chừng sẽ làm người đưa Điêu Xuyên đến cửa nhà cô ta, địa chỉ của cô ta trong mắt một số người cũng không phải bí mật.
Thật muốn làm lớn chuyện, mặt mũi của cô ta liền xong rồi.
Suốt dọc đường, mọi người nhìn tổ hợp của bọn họ đều có sắc mặt quái dị, khiến Trì Tiêu Tiêu hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Trở lại phòng thuê, Điêu Xuyên vẻ mặt hưng phấn nói: "Chỗ con ở tốt như vậy nha, vẫn là ba ngủ một khách, thật không tệ nha."
Lão ta hài lòng đi khắp nơi, như là đang tuần tra nhà của mình.
Trì Tiêu Tiêu trầm mặc, không nói gì, Điêu Xuyên cũng không thèm để ý, mục đích chân chính của lão ta không phải vì bồi dưỡng tình cảm với cô ta, lão ta muốn có chỗ ở, sau đó lấy tiền trong tay cô con gái này.
Nhớ tới những kẻ đòi nợ hung ác, lão ta theo bản năng xoa xoa cánh tay.
Điêu Xuyên cười hì hì nói: "Tiêu Tiêu, con xem ba của con ngàn dặm xa xôi đi vào thành phố A nhận con, con có phải hay không nên an bài cuộc sống cho ta thật tốt."
Trì Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Con giúp ba đặt khách sạn, ba đến khách sạn ở."
Chờ lão ta vừa rời đi, cô ta lập tức thu dọn đồ đạc bỏ trốn.
Điêu Xuyên trực tiếp từ chối, đã lẩn lẩn trốn tránh nhiều năm như vậy, tâm tư của Trì Tiêu Tiêu lão ta liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!
"Ta ở lại đây." Lão ta đương nhiên nói.
Trì Tiêu Tiêu cố gắng ổn định cảm xúc của mình, sắc mặt căng chặt, "Chúng ta vừa mới gặp mặt, quan hệ còn chưa thân."
"Không sao, hai ta là cha con ruột, không thân cũng là cha con ruột."
Điêu Xuyên một bộ dáng vô lại, Trì Tiêu Tiêu vẫn luôn ra vào những nơi xa hoa nào đã gặp qua loại người này, mấy lần qua lại, cô ta bị chặn đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nghẹn khuất mà nhịn xuống cơn giận này, cô ta còn muốn trở lại cái vòng tròn kia, động tĩnh của Điêu Xuyên càng nhỏ càng tốt.
Thanh danh là xiềng xích lớn nhất của Trì Tiêu Tiêu.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Trì Tiêu Tiêu sống trong cuộc sống giống như địa ngục, Điêu Xuyên đem cuộc sống vốn đã không thuận lợi của cô ta hoàn toàn kéo xuống đáy vực, căn phòng vốn sạch sẽ giờ đây khắp nơi đều là rác rưởi, mùi kỳ quái đang lên men.
Đặc biệt Điêu Xuyên còn mỗi ngày tìm cô ta đòi tiền, Trì Tiêu Tiêu chỉ cho có mấy ngàn tệ, sau đó chính là không ngừng qua loa lấy lệ, kinh tế của bản thân cô ta đều có vấn đề, đâu ra nhiều tiền như vậy cho quỷ hút máu.
Sắc mặt Điêu Xuyên càng ngày càng trầm, nhân tố bạo ngược trong cơ thể rục rịch, không muốn cùng Trì Tiêu Tiêu đeo mặt nạ diễn tuồng, lão ta gắt gao đè nén xúc động của mình.
Cho đến một ngày, mâu thuẫn hoàn toàn bùng nổ.
Điêu Xuyên trực tiếp đánh đập Trì Tiêu Tiêu một trận, một tay nắm lấy tóc xách đầu cô ta lên, tay kia cầm dao uy hiếp một cách âm hiểm: "Nói cho tao mật mã chuyển khoản của mày, bằng không tao một đao đâm xuống, khuôn mặt xinh đẹp này của mày sẽ không còn."
Mặt mũi bầm dập, Trì Tiêu Tiêu nằm liệt trên mặt đất run rẩy, không còn chút nào dáng vẻ gọn gàng, xinh đẹp trước đây, cô ta rốt cuộc biết cha ruột của mình rác rưởi đến mức độ nào, cũng biết trước kia Vân Xu đã trải qua những ngày tháng như thế nào.
Người đàn ông này là ác ma!
Con dao gọt hoa quả sắc bén không ngừng khoa tay múa chân trên mặt, Trì Tiêu Tiêu một cử động nhỏ cũng không dám, đầy mặt hoảng sợ, xứng với vết tím xanh trên mặt, rất có vài phần buồn cười.
Điêu Xuyên ác độc nói: "Tao nói cho mày biết tao là cha của mày, cho dù ta thật sự hủy hoại khuôn mặt của mày, nhiều nhất cũng chỉ bị phạt một hai năm, nói không chừng còn không cần phải vào tù, nhưng mày thì khác, tuổi còn trẻ mà bị hủy dung, ta xem về sau có thằng đàn ông nào muốn cái đồ vô dụng như mày."
"Nhanh lên, tao không có nhiều kiên nhẫn, nói ra mật mã của mày." Điêu Xuyên dùng thân dao lạnh lẽo vỗ vỗ khuôn mặt cô ta.
Vì trả nợ, lão ta cũng rất khó khăn, cho nên đừng trách lão ta.
Trì Tiêu Tiêu sợ tới mức hồn phi phách tán, cô ta chưa từng gặp phải chuyện ác liệt như vậy, khóc sướt mướt nói ra mật mã.
Điêu Xuyên rốt cuộc hài lòng, lão ta buông Trì Tiêu Tiêu ra, nhanh chóng đem tiền trong thẻ ngân hàng của cô ta chuyển vào điện thoại của mình, sau đó không chút do dự rời đi.
Chỉ để lại Trì Tiêu Tiêu tại chỗ suy sụp khóc lớn, tay cô ta trước đó bị giẫm mạnh, lúc này vừa sưng vừa đau, run run rẩy rẩy cầm lấy điện thoại, cầm rất nhiều lần mới cầm chắc được.
Bởi vì lo lắng người nhà họ Trì nhìn thấy Điêu Xuyên sẽ càng thiên vị Vân Xu, cô ta cũng chưa nói với bọn họ chuyện này.
Trì Tiêu Tiêu hối hận không ngừng, nếu sớm biết Điêu Xuyên còn ác liệt hơn so với cô ta tưởng, cô ta đã gọi anh hai giúp đỡ, đem người trực tiếp đuổi ra khỏi thành phố A, bản thân mình cũng sẽ không lưu lạc đến hoàn cảnh này, toàn bộ tiền tiết kiệm đều bị lấy đi.
Bây giờ phải làm sao, báo cảnh sát sao?
Một khi báo cảnh sát, cô Trương kia khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này, đem mọi thứ truyên dương bêu rếu đến mọi người đều biết, hơn nữa chỉ với vết bầm trên người mà nói, Điêu Xuyên là cha ruột trên quan hệ huyết thống của cô ta, căn bản không nhận được trừng phạt.
Chỉ có thể thỉnh cầu nhà họ Trì giúp cô ta.
Lấy được tiền, Điêu Xuyên ảo tưởng về cuộc sống tốt đẹp sau này, số tiền này đủ cho lão ta trả nợ, còn dư lại không ít.
Còn về người vợ bị lão ta ký vào điều khoản nằm viện, ném ở bệnh viện tâm thần, đã hoàn toàn bị ném ra sau đầu.
La Ngọc Thu ngây ngốc ngồi trên giường, gầy trơ xương, bộ quần áo bệnh nhân mặc lên người bà ta trống rỗng khiến người ta kinh hãi, thân thể che kín vết thương.
Ánh mắt bà ta tràn đầy tĩnh mịch, còn tuyệt vọng hơn so với khi sống bên cạnh Điêu Xuyên, khi đó trong lòng bà ta còn có hy vọng, hy vọng có cơ hội nhìn thấy con gái.
Hiện tại bà ta vẫn luôn bị người ta nói cho Trì Tiêu Tiêu sống thê thảm đến mức nào, tinh thần dưới sự đả kích không gián đoạn dần dần suy sụp, sợ hãi và lo lắng không ngừng giày vò bà ta.
La Ngọc Thu thậm chí bắt đầu hối hận năm đó vì sao mình lại nảy sinh tà niệm, bà ta rõ ràng có thể mang theo con gái cùng nhau chạy trốn, còn tốt hơn so với việc chỉ có thể ngồi ở đây nghe trải qua bi thảm của con gái.
Con gái đáng thương của bà ta.
Người thanh niên quen thuộc lại đến, hắn ta chính là người mà Quý Thừa Tu phân phó định kỳ truyền đạt tin tức, La Ngọc Thu máy móc quay đầu, nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt kia lại có vài phần thấm người.
Người thanh niên bình tĩnh như thường, chỉ là một kẻ điên mà thôi, nơi này chính là bệnh viện, hắn ta theo thường lệ nói: "Cô La, hôm nay lại có tin tức tốt mới, tin tưởng cô nhất định sẽ rất vui vẻ."
Tinh thần La Ngọc Thu nháy mắt căng thẳng.
"Chồng cô, ông Điêu Xuyên, sau khi nghe nói con gái ruột sa sút, vô cùng vui sướng chạy tới thành phố A, thành công tìm được cô Trì, hai người trước mặt công chúng trực tiếp nhận nhau, mọi người đối với việc này đều phi thường cảm động, đúng rồi, ông Điêu Xuyên còn ở lại nơi ở hiện tại của cô Trì."
Lời nói như ác ma khiến La Ngọc Thu trước mắt tối sầm, tinh thần cô ta cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, lớn tiếng hét lên.
"Không thể! Lão ta không thể quấn lấy Tiêu Tiêu! Lão ta là một con quỷ!"
Chuyện La Ngọc Thu sợ hãi nhất đã xảy ra, con gái bà ta vẫn là bị Điêu Xuyên tìm tới cửa, bà ta quả thực không dám tưởng tượng Tiêu Tiêu sẽ gặp phải chuyện gì.
Không có ai hiểu rõ Điêu Xuyên ghê tởm đến mức nào hơn cô ta, Tiêu Tiêu bị hắn ta quấn lấy còn có thể chạy thoát sao?
Bóng ma tích lũy nhiều năm khiến La Ngọc Thu cơ hồ không thở nổi.
Cô ta đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm người thanh niên, tròng mắt điên cuồng trợn lên, nhìn cực kỳ đáng sợ, "Giúp con bé! Giúp con bé với!"
Người thanh niên hơi mỉm cười, "Cô nói đùa, cha con nhận nhau là chuyện tốt nha, làm vợ và làm mẹ, cô nên vui mừng mới phải."
Hắn ta nói xong nhẹ nhàng, xoay người rời đi, để lại La Ngọc Thu hoàn toàn suy sụp.
Ra khỏi cửa, người thanh niên cầm lấy điện thoại, đem tin tức nhiệm vụ hoàn thành gửi đi.
……
Vân Xu sau khi mẹ Quý đến, tính cách hoạt bát hơn không ít, có một nữ trưởng bối đáng tin cậy ở bên cạnh xác thật rất tiện lợi, một số đề tài không thích hợp nói với người khác phái, cô đều có đối tượng để tâm sự.
Nụ cười của cô ngày càng nhiều, Trì Châu rất vui mừng.
Quý phu nhân đối với việc này cũng rất hài lòng, dáng vẻ Vân Xu tâm sự với bà khiến tim bà đều tan chảy, một chút cũng không cảm thấy phiền toái, hận không thể đem người bỏ vào trong túi mang theo mỗi ngày.
Chỉ có Quý Thừa Tu vẫn bất động, cho dù mẹ Quý đã trong tối ngoài sáng nói qua rất nhiều lần, bảo anh chủ động bày tỏ tâm ý với Vân Xu, anh cũng vẫn không có động tĩnh, khiến Quý phu nhân sốt ruột muốn chết.
Rốt cuộc trước khi mẹ Quý bùng nổ, anh đã hành động.
Đó là một ngày cực kỳ bình thường, Quý Thừa Tu hẹn Vân Xu cùng nhau ra ngoài, anh chọn địa điểm là một quán cà phê yên tĩnh, tao nhã, quán cà phê này phi thường nổi tiếng, bất luận là cà phê hay là bánh ngọt.
Ánh đèn màu vàng ấm áp dịu dàng tràn ngập mỗi góc, bố trí tổng thể được tạo thành từ màu trắng gạo và màu nâu, mang theo vài phần phong cách Anh, tiếng đàn dương cầm du dương quanh quẩn bên tai, nhẹ nhàng, êm tai, vị chua xót và ngọt ngào đan xen trong không khí.
Trong quán cà phê rải rác ngồi vài người, bọn họ có người nhẹ giọng nói chuyện phiếm, có người lấy máy tính ra làm việc, trên mặt mỗi người đều là ôn hòa, bình tĩnh.
Nhân viên cửa hàng khi đặt bánh ngọt, vô tình chạm phải ánh mắt của cô gái bị khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt này, tay suýt chút nữa không cầm chắc.
Đôi mắt kia quá mức xinh đẹp, phảng phất như vầng trăng sáng trên núi, trong veo động lòng người, chỉ liếc mắt một cái liền có thể dễ dàng cướp đi ánh mắt của người khác.
Cho đến khi người đàn ông liếc nhìn anh ta một cái, hàn ý hiện ra, nhân viên cửa hàng mới hoảng loạn thu khay lại, vội vàng trở lại quầy, trong đầu lại không tự chủ được hồi tưởng lại đôi mắt kia, anh ta muốn lén nhìn lại một cái, lại phát hiện hai vị khách kia ngồi ở vị trí dựa vào trong cùng, không chỉ cách quầy, mà còn cách xa khoảng cách với mấy vị khách khác.
Tìm cơ hội lại lén nhìn một cái, anh ta nghĩ, liếc mắt một cái là được.
"Vân Xu, đây là loại bánh ngọt mà em thích mấy ngày trước, thử xem, vừa mới làm xong chắc chắn ngon hơn so với đóng gói mang về nhà." Khuôn mặt ôn nhuận của Quý Thừa Tu mang theo nụ cười cưng chiều.
Bánh ngọt tản ra mùi hương mê người đến cực điểm, lớp kem màu trắng mềm mại được vẽ những họa tiết đáng yêu, quả anh đào đỏ mọng, ngon miệng tô điểm trên đó.
Vân Xu vui vẻ hưởng thụ bánh ngọt, bàn tay trắng đến lóa mắt cầm thìa, từng chút từng chút tiêu diệt nó.
Bánh ngọt mới ra lò rất ngon, chỉ có một chút có chút rối rắm.
Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm trên người cô, ôn nhu đến mức phảng phất có thể chảy ra nước, lại dường như cất giấu một chút thâm ý khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Quý Thừa Tu lập tức chú ý tới trên khuôn mặt trắng nõn của Vân Xu nổi lên màu hồng nhạt, như là đóa hoa đào rực rỡ nhất trên cành cây vào mùa xuân, run run rẩy rẩy, chọc người trìu mến, nội tâm anh run lên, lại lần nữa hồi tưởng lại lời nói ý vị thâm trường của mẹ mình.
—— Vân Xu đối với con cũng có hảo cảm.
Bầu không khí mờ ám lặng lẽ nảy sinh giữa hai người, vị ngọt trong quán cà phê dường như trong nháy mắt mở rộng gấp mấy lần, có thứ gì đó lặng lẽ quấn lấy nhau, càng quấn càng chặt.
Như là bị người thúc giục, Quý Thừa Tu nhẹ giọng nói: "Vân Xu, anh thích em, thích đến mức ngày đêm đều nghĩ đến em, em có nguyện ý trở thành bạn gái của anh không?"
Anh biết Vân Xu thích chân thật, cho nên vứt bỏ hết thảy trang trí hoa lệ, đem tâm ý của mình mổ xẻ đặt ở trước mặt cô.
Một câu nói như có ma lực, Vân Xu kìm lòng không đậu cúi đầu, cô che lại gương mặt nóng lên, khóe môi lại tự nhiên hiện ra nụ cười động lòng người, ngọt ngào vô cùng.
Tim đập nhanh hơn bất cứ lúc nào, như là có một đứa trẻ con đang chạy vội trong lòng.
Người đàn ông vẫn ôn nhu nhìn cô, bàn tay đặt trên bàn lại không tự giác căng thẳng, khớp xương hơi trắng bệch.
Vân Xu không chú ý điểm này, cô còn đang lặng lẽ cổ vũ cho chính mình, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Được."
Một chữ vừa dứt.
Ánh mắt Quý Thừa Tu bộc phát ra sự vui sướng kinh người, từ đuôi lông mày đến cằm, mỗi một chỗ đều đang kể ra tình cảm của anh, cảm xúc ngập tràn cơ hồ bao phủ nội tâm.
Anh cố gắng kiềm chế kích động của mình, luôn miệng tự nhủ không được dọa đến Vân Xu.
Lặp lại như vậy vài lần, Quý Thừa Tu mới thử đưa tay đặt lên tay Vân Xu, động tác của anh rất chậm, cho cô đủ thời gian và không gian để lùi lại.
Vân Xu không có động, cô ngầm cho phép động tác của anh.
Quý Thừa Tu cơ hồ là thành kính đặt lên tay cô, xúc cảm tinh tế giống như nắm ngọc dương chi, dễ như trở bàn tay khiến người ta tan rã.
Trái tim bay lơ lửng trên không trung rốt cuộc đã yên vị.
Anh rốt cuộc có tư cách ôm Vân Xu vào lòng, cẩn thận che chở, trân ái cả đời.