Căn hộ Trì Tiêu Tiêu đang ở hiện tại là ba ngủ một khách, đây là sau khi rời khỏi Trì gia, Trì Hiền lén nhờ bạn bè giúp cô ta tìm được nhà cho thuê, bình thường một nhà ba người ở hoàn toàn là đủ, càng không nói đến bất luận là giao thông hay là sinh hoạt đều phi thường tiện lợi, rất nhiều người muốn thuê đều không có cách nào.

Nhưng cô ta dù thế nào cũng không hài lòng, không gian nhỏ hẹp cùng biệt thự của Trì gia không thể sánh, nói khó nghe chút căn hộ này còn không bằng căn phòng khách của Trì gia, Trì Tiêu Tiêu làm sao có thể chấp nhận loại chênh lệch mãnh liệt này.

Không có đầu bếp, cô ta chỉ có thể dựa vào đặt đồ ăn ở nhà hàng giải quyết vấn đề ăn uống, không có người giúp việc, cô ta cần thiết phải tự mình thu dọn phòng.

Tất cả đều làm Trì Tiêu Tiêu hít thở không thông.

Trên đường trở về, Trì Tiêu Tiêu lại lần nữa gọi điện thoại cho Trì Hiền, "Đô đô đô" từng tiếng từng tiếng, chính là không ai nghe máy, cô ta cắn môi, cười lạnh một tiếng, trước khi rời đi Trì gia từng người đều nói với cô ta, cô ta vẫn là người thân của bọn họ, hiện tại lại ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi được.

Đều là ngoại miệng một kiểu trong lòng một loại.

Trì Tiêu Tiêu về đến nhà, đem thẻ ngân hàng mẹ Trì cho cô ta bỏ vào trong ngăn kéo khóa lại, cô ta phải nắm được hết thảy hiện có, nghĩ cách trở lại cuộc sống trước kia, cặp vợ chồng sinh ra cô ta trong mắt cô ta chỉ là rác rưởi, cho dù La Ngọc Thu là nguyên nhân căn bản khiến cô ta có thể có cuộc sống giàu có.

Cô ta căn bản là không nghĩ tới đi gặp bọn họ.

Ý nghĩ của Trì Tiêu Tiêu rất rõ ràng, mang khuôn mặt giống với cha mẹ ruột, Trì Châu đối với cô ta có cực kỳ ghét bỏ, vì thể hiện mình không tranh không đoạt, cô ta ở gần đó nhận lời mời làm giáo viên dạy đàn dương cầm, cho thấy mình đã bắt đầu cuộc sống mới, sẽ không dây dưa nhiều.

Không phải không nghĩ tới dùng chút thủ đoạn, nhưng chỉ cần nghĩ đến Vân Xu, những ý tưởng đó liền hoàn toàn tắt ngấm, dung nhan đẹp đến lóa mắt là vũ khí và phòng hộ lớn nhất của cô, Vân Xu nhíu mày một cái, Trì Châu và Quý Thừa Tu liền đau lòng đến không được.

Một khi bị phát hiện nhắm vào Vân Xu, hai người đàn ông kia tuyệt đối sẽ không để cô ta yên ổn.

Vẫn là an tĩnh chờ đợi thời cơ đến là ổn thỏa nhất.

Thật đáng tiếc, khát cầu của cô ta vĩnh viễn sẽ không đến.

Trong phòng đàn kín mít, tiếng đàn lạch cạch quanh quẩn bên tai, Trì Tiêu Tiêu đang chỉ đạo một học sinh, học sinh tuổi còn rất nhỏ, cô ta cố gắng kiềm chế sự không kiên nhẫn trong mắt.

Chỉ pháp cơ bản nhất đều không ngừng làm sai, cô ta thật muốn bỏ đi, nhưng vì bảo vệ hình tượng của mình, không thể không nhịn xuống.

Sau khi kết thúc buổi học, tiễn học sinh đi, Trì Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở ra, vừa uống một ngụm nước, liền nghe được đồng nghiệp gọi cô ta.

Trì Tiêu Tiêu nhíu mày, người lên tiếng là đồng nghiệp mà cô ta ghét, luôn không ngừng dò hỏi quần áo trên người cô ta là nhãn hiệu gì, mua lúc nào, tốn bao nhiêu tiền, thật tình rất phiền, trước kia cô ta tuyệt đối sẽ không giao tiếp với loại người này.

Quần áo trên người đều là Trì gia từng mua cho cô ta, mỗi một bộ đều là hàng cao cấp giá cả đắt đỏ, người có mắt tinh tường nhận ra chất liệu may mặc xa xỉ, tự nhiên tò mò, mọi người đều lén lút suy đoán gia cảnh của vị đồng nghiệp này.

Một thân khí chất tuyệt đối là được bồi dưỡng trong gia đình giàu có, hơn nữa một ít túi xách, quần áo sang quý, mọi người nhất trí cho rằng cô ta là thiên kim tiểu thư đến trải nghiệm cuộc sống, đều nghĩ xử lý tốt quan hệ, đối với phần cao ngạo và khinh thường như có như không kia cũng là bao dung hơn.

"Cô Trì, có người tìm cô." Đồng nghiệp trực tiếp mở cửa gọi cô ta, sắc mặt có vài phần cổ quái.

Trì Tiêu Tiêu đối với hành vi không gõ cửa này cảm thấy phiền lòng, cũng liền xem nhẹ thần sắc kỳ quái của đồng nghiệp.

Cô ta gật đầu với đối phương, xách túi lên đi ra ngoài.

Khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh chỉ có một người đàn ông đang chờ, ông ta mặc bộ đồ lao động màu xám trắng cũ nát, dường như là đã lâu không giặt, khắp nơi đều là vết bẩn màu vàng, còn phát ra một mùi khó tả, đang thản nhiên ngồi trên ghế sofa.

Người xung quanh tự giác tránh đi, nhân viên quầy lễ tân sắp không chịu nổi, người này khiến cho những phụ huynh khác tình nguyện đứng ở bên cạnh cô ta, cũng không muốn ngồi qua đó, bọn họ còn có làm ăn hay không.

Nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu xuất hiện, trong ánh mắt nhàm chán của người đàn ông bộc phát ra ánh sáng tham lam, như là chó dữ thấy đồ ăn.

Dự cảm không tốt dâng lên, Trì Tiêu Tiêu dừng bước chân, cô ta hối hận đã ra khỏi phòng học.

Người đàn ông giống như không thể chờ đợi được, trực tiếp từ trên ghế sofa đứng dậy, bước nhanh đến, miệng vội vàng gọi nhũ danh của cô ta "Tiêu Tiêu" "Tiêu Tiêu".

Trì Tiêu Tiêu kinh hoảng thất thố, cô ta không ngừng lùi về phía sau, phần eo trực tiếp đụng phải quầy, đâm ra tiếng vang trầm đục, cô ta lại không chút nào để ý, "Tôi không quen biết ông! Ông là ai! Ông tránh ra!"

Người đàn ông làm như không nghe thấy, tiếp tục đến gần, nhìn chằm chằm Trì Tiêu Tiêu trang điểm thời thượng, tham lam càng sâu, con gái ngoan của lão ta sống tốt như vậy, tuyệt đối có tiền giúp lão ta trả nợ, còn có thể giúp lão ta dưỡng già.

Theo khoảng cách rút ngắn, mùi hương khó nói kia không ngừng đến gần, Trì Tiêu Tiêu nhỏ giọng hét lên, giọng nói của cô ta hấp dẫn một vị phụ huynh nam ở cửa.

Lão ta vừa thấy giữa ban ngày ban mặt, cư nhiên có người công khai bắt nạt phụ nữ, vậy còn được sao, trực tiếp xông vào ngăn ở giữa hai người.

Phụ huynh lạnh giọng quát lớn nói: "Giữa ban ngày ban mặt, anh muốn làm gì vị giáo viên này, có tin tôi lập tức báo cảnh sát không!"

Quầy lễ tân bị tình huống trước mắt làm cho choáng váng, người đàn ông và Trì Tiêu Tiêu không phải quen biết sao, bằng không sao lại tìm được đến tiệm của bọn họ, nhưng cô Trì vì sao lại có bộ dáng không quen biết?

Điêu Xuyên sợ hãi dừng động tác, hai tay giơ lên làm tư thế đầu hàng, lão ta xấu hổ cười: "Đừng báo cảnh sát, đều là hiểu lầm, các người hiểu lầm tôi, tôi quen cô ấy, cô ấy là con gái tôi."

Lão ta lại bổ sung nói: "Con gái ruột."

Những người có mặt đều ngây ngẩn cả người, một người đàn ông đáng khinh, lôi thôi nói ông ta và một người phụ nữ trang điểm giàu có là quan hệ cha con, nghe quá thái quá.

Phụ huynh không tin, hai người này chênh lệch quá lớn, hơn nữa vị giáo viên dạy đàn dương cầm phía sau rõ ràng không quen biết lão ta, người đàn ông này hay là có vấn đề về tinh thần.

Điêu Xuyên thấy tình huống bất lợi cho ông ta, trong lòng nóng nảy, ông ta có nói dối đâu, Trì Tiêu Tiêu chính là con gái ông ta, nhưng nhất thời lại không lấy ra được chứng cứ, chỉ có thể đứng tại chỗ.

"Tiêu Tiêu, ta là cha ruột của con, con đã rời khỏi người cha giàu có kia, khẳng định biết chân tướng nha."

Trì Tiêu Tiêu trốn ở phía sau phụ huynh, bài xích lắc đầu, "Tôi chưa từng gặp ông."

Lúc này đồng nghiệp cũng đi ra, vẫn đầy mặt vẻ cổ quái, "Cô Trì, cô không ngại nhìn kỹ xem mặt vị tiên sinh này, tôi cảm thấy ông ta và cô rất giống, không chừng ông ta thật sự là cha cô."

Đồng nghiệp đã sớm nhìn Trì Tiêu Tiêu không vừa mắt, mỗi ngày mang một bộ dáng cao cao tại thượng, hỏi mấy vấn đề liền lộ ra ánh mắt khinh thường, khinh thường ai chứ.

Mọi người theo bản năng đem ánh mắt tập trung đến trên mặt người đàn ông, nhìn nhìn lại Trì Tiêu Tiêu, lặp lại rất nhiều lần, càng xem càng khiếp sợ, hai người thật sự rất giống, chẳng lẽ thật sự là cha con ruột?

Đồng nghiệp mở miệng khi, trong lòng Trì Tiêu Tiêu lộp bộp một chút, quả nhiên lời nói của cô ta đem hết thảy chỉ hướng hoàn cảnh tệ nhất.

Lúc nhà trường xông lên, trong lòng cô ta liền có dự cảm mơ hồ, vốn định đem sự tình lừa gạt cho qua, tìm cơ hội khác giải quyết, lại trực tiếp lật xe.

"Tiểu thư, đa tạ." Điêu Xuyên thấy tình thế đảo ngược, lập tức cao hứng lên, lại nói với Trì Tiêu Tiêu, "Con xem chúng ta lớn lên giống nhau, ta chính là cha con, không tin nói, có thể đi làm cái gì mà xét nghiệm ADN."

Lời nói của Điêu Xuyên khiến những người có mặt càng thêm dao động, người này một bộ dáng thề son sắt, chẳng lẽ nói là thật.

Ánh mắt dừng ở trên người Trì Tiêu Tiêu không thích hợp, con gái trang điểm gọn gàng, xinh đẹp, cha lại lôi thôi, hơn nữa ông ta nói "cha giàu có", rất khó sẽ không khiến người ta nghĩ đến một số giao dịch không thể đưa ra ánh sáng.

Trì Tiêu Tiêu sắc mặt xanh mét đứng tại chỗ, khóe mắt liếc đến vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của đồng nghiệp, trong lòng oán hận.

Không, tuyệt đối không thể để cho người khác biết cô ta có một người cha như vậy, trước tiên đem người đuổi đi rồi tính.

Cô ta thả chậm giọng nói, tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Thưa ông, tôi thề mình thật sự chưa từng gặp ông, trên thế giới người có diện mạo tương tự rất nhiều, nếu ông cứ khăng khăng nói chúng ta là cha con, chờ có thời gian rảnh tôi sẽ đưa ông đi làm xét nghiệm ADN, thế nào?"

Ước chừng là một người phụ nữ vô tội bị phiền phức quấn lấy, ngay cả đồng nghiệp một lòng mong cô ta xui xẻo cũng bắt đầu hoài nghi, nội tâm Trì Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở ra.

Điêu Xuyên có chút không vui, thái độ của cô ta rõ ràng là không muốn nhận ông ta.

Trường hợp giằng co, lại có một vị nữ tính ăn mặc sang trọng đi vào.

Cô ta đầu tiên là bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, sau đó ánh mắt tinh chuẩn rơi trên người Trì Tiêu Tiêu, Trì Tiêu Tiêu nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

Cô Trương từ dăm ba câu của người khác đã biết đại khái sự tình, cười như không cười nhìn chằm chằm Trì Tiêu Tiêu, mình cư nhiên đến khéo như vậy, chẳng lẽ là ông trời đều không quen nhìn vị thiên kim giả này?

Nhớ tới trước kia Trì Tiêu Tiêu không chút dấu vết chèn ép, nụ cười của cô ta càng sâu, "Cô Trì, vị này chính là cha ruột của cô —— ông Điêu Xuyên, không cần hoài nghi, không ít người trong chúng ta đều đã tra được thân phận của vị tiên sinh này."

Cô Trương nói "chúng ta", tự nhiên là những người trong giới chơi cùng nhau.

Mặt Trì Tiêu Tiêu hoàn toàn mất đi huyết sắc, đối thủ cạnh tranh ngày xưa không chỉ có đem sự chật vật của cô ta thu hết vào đáy mắt, còn mang đến tin tức hoàn toàn đánh cô ta vào địa ngục, về sau mình còn làm thế nào trở lại xã hội thượng lưu?

Tất cả mọi người biết cô ta có một người cha không thể đưa ra ngoài ánh sáng.

Cô Trương rất hài lòng hiệu quả mà lời nói của mình mang lại, lại hảo tâm bổ sung nói: "Ông Điêu Xuyên chính là từ thành phố C xa xôi chạy tới nhận cô, cô không thể mặc kệ ông ấy, năm đó mẹ cô nhất thời bị ma quỷ ám ảnh đem cô và thiên kim đại tiểu thư của Trì gia tráo đổi, khiến cô được hưởng thụ nhiều năm cuộc sống giàu có, còn ngược đãi vị thiên kim thật kia, hiện tại nếu chân tướng đã rõ, vậy thì nên ai về nhà nấy, cô nói có phải không?"

Câu cuối cùng không chút nào che giấu ác ý.

Những người khác đã bị cốt truyện có thể nói là cẩu huyết làm cho kinh ngạc tại chỗ, vị giáo viên xinh đẹp, thỏa đáng này hóa ra là chiếm lấy cuộc sống của người khác, mới trở thành bộ dáng như vậy nha, nhìn một cái Điêu Xuyên trước mặt, nhìn nhìn lại vị cô Trì này, đáy lòng mọi người không khỏi dâng lên một cổ đồng tình đối với vị thiên kim thật kia.

Quá thảm, cuộc sống giàu có tốt đẹp bị đoạt, đi theo người cha này khẳng định chịu không ít khổ.

Cho dù biết chuyện này không liên quan đến Trì Tiêu Tiêu, ánh mắt mọi người cũng không tự chủ được mà trở nên quỷ dị, cô ta rốt cuộc là người được lợi tuyệt đối trong chuyện này.

Ánh mắt bốn phía đổ dồn về khiến Trì Tiêu Tiêu lưng như kim chích, thân thể cô ta khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Có thể là cô ta nhìn thật sự đáng thương, phụ huynh động lòng trắc ẩn, vì cô ta nói một câu: "Chuyện này có chứng cứ sao?"

"Chứng cứ đương nhiên là có." Cô Trương không nhanh không chậm nói, "Các người có thể đi tìm thông báo mà Trì gia đã từng phát ra, cùng với tình hình chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Trì thị, những thứ này chắc sẽ không nói dối."

Phụ huynh thở dài, không nói chuyện nữa.

Cô Trương ngược lại lại nói với Điêu Xuyên với ý vị sâu xa: "Trì Tiêu Tiêu tuy rằng đã bị cưỡng chế rời khỏi Trì gia, nhưng người cầm quyền Trì gia vẫn để lại cho cô ta chút tiền, hẳn là đủ hai cha con các người sinh sống."

Điêu Xuyên trước mắt sáng ngời, có cô Trương nói, trong lòng ông ta càng có chắc chắn, nhất định phải bám trụ cô con gái này.

Lão ta kỳ thật cũng nghĩ tới tìm Vân Xu, dù sao cũng nuôi cô mười mấy năm, bị nhận về, dù sao cũng phải cho chút phí nuôi dưỡng, nhưng vừa lộ ra một chút manh mối ý tưởng, lão ta đã bị người ta đánh cho một trận, cảnh cáo lão ta nếu không muốn thiếu cánh tay thiếu chân, thì không cần nghĩ đến việc đi tìm Vân Xu.

Vốn nhát gan, Điêu Xuyên hoàn toàn bị dọa thành một bãi bùn lầy, không dám nghĩ nhiều nữa.

Hiện tại tất cả hy vọng đều ở trên người Trì Tiêu Tiêu.

"Tiêu Tiêu, chúng ta về nhà nói chuyện, ba ba rất quan tâm cuộc sống của con nhiều năm như vậy, hai cha con chúng ta có thể hiểu biết lẫn nhau." Trong mắt Điêu Xuyên tinh quang lập lòe.

Trì Tiêu Tiêu thần sắc chết lặng, nhìn khuôn mặt tham lam của người cha trên danh nghĩa, thân thể cô ta từng tấc từng tấc lạnh lẽo xuống.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play