Quý Thừa Tu vốn tưởng rằng trở lại thành phố A, có thể yên tâm cùng Vân Xu tiếp tục bồi dưỡng tình cảm, không ngờ một người xuất hiện lại quấy rầy kế hoạch của hắn.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Quý Thừa Tu không ngờ mẹ anh đang ở xa ngàn dặm lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố A.
Quý phu nhân ung dung, lịch lãm liếc xéo hắn một cái, hừ nhẹ một tiếng, "Chẳng lẽ mẹ tới thăm con trai còn phải báo trước sao?"
Quý Thừa Tu bất đắc dĩ, hắn đương nhiên không có ý đó, chỉ là đến trước thì nói một tiếng, anh có thể chuẩn bị, sắp xếp trước công việc khi mẫu hậu giá đáo.
Cha anh cũng vậy, hôm qua còn gọi video với anh, thế mà không nói gì cả.
"Yên tâm, không cần con nhọc lòng, ba con đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi." Mẹ Quý đứng ở cửa lướt qua anh đi vào phòng, đánh giá nơi ở của con trai, sau đó kinh ngạc, "Thừa Tu, hóa ra con thích phong cách này sao?"
Trong phòng khách, khắp nơi đều thể hiện tâm tư nhỏ của chủ nhân, bất kể là thú bông trên quầy, hay là bức tranh sơn dầu phong cách chữa lành trên tường, đều toát lên phong cách tươi mới, ấm áp, tươi sáng.
Đẹp thì có đẹp, nhưng không hợp với con trai bà chút nào.
Mẹ Quý thở dài nói: "Nếu con thích phong cách này, có thể nói thẳng với mẹ, mẹ sẽ không cười nhạo con, con không cần phải giữ cái giá người thừa kế, áp lực sở thích thật sự của mình."
Ánh mắt bà như đang nhìn một đứa trẻ đáng thương đang mang gánh nặng.
Quý Thừa Tu:……
Mẹ anh chỗ nào cũng tốt, chỉ là đôi khi tư duy nhảy nhót quá nhanh, thường xuyên khiến người ta không theo kịp.
"Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, không phải con thích, mà là Vân Xu thích ứng với hoàn cảnh này hơn." Anh đã sớm thăm dò sở thích của Vân Xu, cô có thiên hướng rõ ràng với phong cách trang trí nhà cửa này.
Tâm tư của Quý Thừa Tu không hề uổng phí, Vân Xu lần đầu tiên đến đây đã rất thả lỏng.
Mẹ Quý trước mắt sáng ngời, lập tức hăng hái, bà thật sự quá tò mò người trong lòng của Thừa Tu là người phụ nữ như thế nào, phải biết rằng con trai bà từ nhỏ đã được dạy dỗ thành hỉ nộ không lộ ra mặt, trên mặt ôn hòa, kỳ thật lại giữ khoảng cách với đại đa số mọi người.
Có thể ở đại học kết giao được một người bạn tri kỷ đã khiến bà rất kinh ngạc, không ngờ hiện tại lại thích em gái của bạn mình, đây thật đúng là duyên phận.
"Con định khi nào sắp xếp cho mẹ gặp mặt con dâu tương lai đây?" Mẹ Quý gấp không chờ nổi hỏi.
Quý Thừa Tu đau đầu, anh biết mục đích mẹ hắn đến tuyệt đối không chỉ đơn giản là thăm anh, hóa ra là vì Vân Xu.
Anh không phải không muốn để hai người gặp mặt, chỉ là ——
"Bây giờ còn quá sớm, cô ấy còn chưa biết tâm ý của con."
Mẹ Quý ghét bỏ nhìn anh một cái, con trai quá vô dụng rồi, ngay cả tâm ý còn chưa nói ra, phải biết rằng cha anh năm đó theo đuổi bà, chính là làm cho toàn bộ giới ồn ào náo động, không di truyền được chút phong phạm nào của cha anh.
Tiếp nhận ánh mắt khinh thường của mẹ mình, Quý Thừa Tu cười khổ, tình huống của Vân Xu quá đặc thù, cô là người nhu nhược, xinh đẹp như vậy, anh luôn lo lắng mình sẽ dọa cô, luôn muốn từ từ tiến tới, để Vân Xu từng chút một quen với việc hắn hòa nhập vào cuộc sống của cô.
"Tiến triển chậm như vậy, không chừng một ngày nào đó con dâu của mẹ đã bị người khác cuỗm mất rồi." Mẹ Quý cố ý kích thích anh.
Tuy biết mẹ mình cố ý nói như vậy, nhưng mặt Quý Thừa Tu vẫn đen lại, khả năng đó chỉ cần nghĩ đến thôi, cũng khiến người ta tâm thần muốn nứt ra.
Mẹ Quý nhìn thấy mà giật mình, xem ra con trai thật sự rất thích Vân Xu.
Nghĩ lại cũng đúng, Quý Thừa Tu đã sớm định ra kế hoạch ở lại thành phố A sẽ không vượt quá hai tuần, trên thực tế, sau khi đến không được mấy ngày, cha mẹ Quý gia đang đi du lịch khắp nơi liền nhận được điện thoại của anh.
Quý Thừa Tu bày tỏ muốn theo đuổi người trong lòng, mong họ trở về tạm thời thay anh quản lý gia tộc sự vụ một thời gian.
Cha Quý vất vả hơn nửa đời người, thật vất vả mới có thể cùng vợ hoàn toàn thả lỏng, tự nhiên còn bị gọi đi làm việc, ông đương nhiên không muốn.
Vẫn là mẹ Quý nghe nói con dâu có thể bị mất, ra lệnh cưỡng chế chồng trở về giúp đỡ.
Cha Quý có thể làm sao bây giờ, trời đất bao la, vợ là lớn nhất, chỉ có thể thở dài trở về.
Quý Thừa Tu hoàn toàn không che giấu động tác của mình, nào là gióng trống khua chiêng đổi mua vòng cổ từ nhà sưu tập nước ngoài, nào là mời bạn bè của bà thiết kế quần áo, làm không ít chuyện linh tinh.
Khi đó mẹ Quý liền ý thức được Vân Xu đối với Quý Thừa Tu rất khác biệt, con trai mình bà đương nhiên hiểu rõ, tâm tính Quý Thừa Tu lạnh nhạt, để tâm người hoặc sự vật rất ít, hắn nguyện ý buông công việc trong tay, cũng muốn ở lại thành phố A, cô gái kia nhất định cực kỳ quan trọng đối với anh.
Nhưng dò hỏi bóng gió tình hình tiến triển của hai người, Quý Thừa Tu luôn lảng tránh, mẹ Quý sốt ruột, quyết đoán chạy tới, muốn tự mình tìm hiểu tiến triển tình cảm của con trai, sau đó vạn lần không ngờ tới, bọn họ một nét bút còn chưa có.
Không đúng, đâu chỉ là chưa có một nét, quả thực là ngay cả bút cũng chưa cầm.
Quá là không biết cố gắng.
Hai người đang nói chuyện, tiếng chuông cửa vang lên.
Mẹ Quý sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy hứng thú hỏi: "Giờ này đã sắp đến giờ ăn trưa rồi, ai sẽ đến cửa, chẳng lẽ là Vân Xu mà con tâm tâm niệm niệm?"
Bà vừa nói vừa đi qua mở cửa, Quý Thừa Tu bất đắc dĩ đi theo sau lưng mẹ mình, anh biết mẹ mình lần này khẳng định phải gặp được Vân Xu mới thôi, chỉ đành dặn dò thêm hai câu: "Vân Xu tính cách hướng nội, mẹ, mẹ nhớ thu liễm cảm xúc của mình một chút, đừng dọa cô ấy."
Mẹ Quý trừng anh một cái, bà là loại người không biết chừng mực sao.
Trước khi mở cửa, mẹ Quý còn nghĩ nhất định phải bày ra tư thái, để lại ấn tượng tốt cho con dâu tương lai, để cô biết mình là một bà mẹ chồng khai sáng, vì đứa con trai không biết cố gắng mà thêm vài phần.
Mẹ Quý trên mặt còn mang theo nụ cười thân thiết thích hợp, nhưng khi nhìn rõ bộ dạng người trước mặt, tất cả suy nghĩ đều bị ném lên chín tầng mây.
Chỉ có thể thất thần nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.
Cô gái đội mũ nồi duyên dáng, đáng yêu, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như hồ nước trên núi, khi cô tò mò nhìn sang, cực kỳ giống thiên sứ rơi xuống trần gian, vẻ đẹp không thuộc về nhân gian.
Quý Thừa Tu sớm đã dự kiến được phản ứng của mẹ mình, anh đứng ở phía sau, mỉm cười dịu dàng chào hỏi Vân Xu, sau đó không chút dấu vết chạm vào cánh tay mẹ Quý.
Mẹ Quý lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn, tư thái gì đó đều bị ném ra sau đầu, bà nhìn Vân Xu nóng bỏng, còn thân thiết hơn cả nhìn con trai mình.
Thì ra đây là người trong lòng của Thừa Tu, trách sao con trai mình lại gác lại công việc mà muốn ở lại đây.
"Thừa Tu, còn không mau giới thiệu một chút." Mẹ Quý điên cuồng ra hiệu.
"Mẹ, đây là em gái của Trì Châu, Vân Xu." Giới thiệu xong với mẹ, Quý Thừa Tu lại nói với Vân Xu, "Vân Xu, đây là mẹ của anh, bà ấy từ Ma Đô đến thăm anh, có lẽ sẽ ở lại đây một thời gian."
Mẹ của anh Quý?
Khó trách giữa lông mày anh và vị phu nhân này có vài phần tương tự.
Vân Xu rất tin tưởng Quý Thừa Tu, đối với mẹ Quý cũng không tự giác có thêm vài phần thân cận, "Chào bác gái, buổi trưa tốt lành."
Mẹ Quý cố gắng biểu hiện giống như một trưởng bối bình thường, thử nắm lấy tay Vân Xu, thấy cô không có vẻ bài xích, nụ cười trên mặt càng sâu, "Vân Xu à, Thừa Tu nhà chúng ta trong khoảng thời gian này đã làm phiền con rồi, tính cách nó không tốt, may mà con và Trì Châu có thể bao dung nó."
Bị gán cho cái mác tính cách không tốt, Quý Thừa Tu cười xấu hổ, so với điểm này, điều khiến hắn để ý hơn là một điểm khác, hắn phải mất một khoảng thời gian, mới gọi được nhũ danh của Vân Xu, mẫu thân cư nhiên vừa gặp mặt đã gọi, Vân Xu còn không hề khác thường mà tiếp nhận.
Anh không nhịn được nghĩ, Vân Xu chấp nhận là vì anh sao?
Hai người đang nói chuyện không biết hắn đang suy nghĩ lan man.
Vân Xu lắc đầu với Mẹ Quý, "Không có ạ, bác gái, anh Quý anh ấy rất tốt, thường xuyên giúp đỡ con và anh trai."
Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến mẹ Quý chấn động trong lòng, Vân Xu quả thực chính là bảo bối, con gái trong lý tưởng của bà, không, phải nói là vượt xa phạm vi lý tưởng, trước khi nhìn thấy Vân Xu, mẹ Quý chưa bao giờ nghĩ trên thế giới lại có người đẹp đến vậy.
Người đẹp nhất mà bà từng gặp qua cũng không bằng một phần mười của Vân Xu.
"Vậy thì tốt, vậy ta an tâm rồi, các con sau này phải ở chung thật tốt." Mẹ Quý cười đến cực kỳ hòa ái, bà lúc này cảm thấy Quý phụ tạm thời quản lý gia tộc sự vụ thật quá sáng suốt, mỹ nhân như vậy không được tiêu phí hết tâm tư theo đuổi sao.
Mắt thấy hai người càng nói chuyện càng lâu, Quý Thừa Tu không thể không bất chấp ánh mắt bất mãn của mẹ mình mà đứng ra, nhắc nhở mục đích Vân Xu đến.
Vân Xu lúc này mới nhớ ra mình là tới gọi người ăn cơm, Quý Thừa Tu đã sớm thông qua không ngừng nỗ lực, thành công gia nhập đội ngũ dùng cơm của hai anh em, mỗi ngày cơm trưa và cơm tối nhất định đến cửa.
Hôm nay điện thoại của hắn không gọi được, Vân Xu liền tự mình đến gọi người, dù sao cũng là hàng xóm, ở rất gần.
"Anh Quý, đồ ăn chuẩn bị xong rồi." Vân Xu lại mời Quý mẫu, "Bác gái, bác có muốn cùng chúng con dùng cơm không?"
Mẹ Quý đương nhiên là đồng ý rồi.
Trì Châu đang đợi ở trong nhà phát hiện có khách đến, mẹ Quý đã từng đến trường khi Quý Thừa Tu nhập học đại học, anh lập tức nhận ra thân phận của bà, đứng dậy chào hỏi.
Mẹ Quý tươi cười thân thiện, sau này đều là người một nhà, nào cần khách khí như vậy.
Bốn người ngồi cùng nhau ăn cơm, mẹ Quý liếc mắt một cái liền nhận ra đây là đồ ăn của tiệm cơm nhà mình, bà âm thầm giơ ngón tay cái với con trai, không tệ, muốn theo đuổi người thì trước tiên phải nắm lấy dạ dày của cô ấy.
"Vân Xu, sau này có gì thích thì cứ nói với anh Quý của con, ngàn vạn lần đừng khách khí." Mẹ Quý nhân cơ hội một bữa cơm mà thân thiết với Vân Xu không ít, bà là một tay giao tiếp, lời nói luôn thỏa đáng, đúng mực.
Vân Xu cong cong khóe mắt, cười đến mức mẹ Quý hoa cả mắt, "Vâng ạ, bác gái."
Mẹ Quý lại lôi kéo Vân Xu nói chuyện phiếm, nói đến mức hai người đều tươi cười rạng rỡ, đến nỗi sau khi trở về vẫn là bộ dáng chưa đã thèm.
Vốn chuẩn bị vây xem quá trình theo đuổi người, bà hận không thể lập tức đem Vân Xu đóng gói mang về nhà, tâm tình còn sốt ruột hơn cả Quý Thừa Tu.
"Có muốn mẹ bày cho con hai chiêu không?" Mẹ Quý hưng phấn hỏi, bà đã quyết định ở lại thành phố A một thời gian dài, trước khi con trai ôm được mỹ nhân về thì sẽ không quay về.
Còn về cha Quý nhớ vợ, thì cứ để ông cần cù chăm chỉ mà tiếp tục công tác đi.
Quý Thừa Tu bật cười, anh theo đuổi Vân Xu nào cần mẹ mình xem náo nhiệt, "Mẹ cứ yên tâm mà xem là được, không có việc gì thì có thể nói chuyện nhiều với Vân Xu."
Đối tượng có thể giao lưu của Vân Xu không nhiều lắm, anh và Trì Châu cũng không muốn cưỡng ép cô bước ra khỏi vòng an toàn của mình, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Mẹ Quý gật đầu, bà tự nhiên muốn thân cận với Vân Xu nhiều hơn.
Hồi tưởng lại cuộc nói chuyện tối nay, bà đột nhiên nghiêm túc nói: "Thừa Tu, mẹ biết con muốn ở bên cạnh Vân Xu, mẹ cũng hy vọng con bé có thể trở thành người nhà của chúng ta, nhưng loại chuyện này cần hai người đều có ý với nhau mới được, nếu Vân Xu không muốn, con tuyệt đối không thể cưỡng ép con bé, cũng không được sử dụng thủ đoạn, hiểu không?"
"Tiền đề để hai người chung sống hòa hợp là tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau."
Vẻ đẹp kia quá dễ dàng khiến người ta nảy sinh tà niệm, bà không hy vọng con trai mình đánh mất nguyên tắc làm người cơ bản nhất, cũng không muốn Vân Xu chịu bất kỳ tổn thương nào.
Quá khứ tàn khốc đã tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với Vân Xu, tâm tính của cô vừa trong suốt, lại vừa yếu ớt, hiện tại không chịu nổi mưa gió mãnh liệt.
"Con biết." Quý Thừa Tu tươi cười không đổi, cho nên anh mới chọn dùng phương thức nước ấm nấu ếch xanh, để Vân Xu chậm rãi quen với anh, cho đến khi không thể rời xa anh.
Đương nhiên tiền đề là xung quanh không có tình địch có tính uy hiếp, anh mới có thể từng bước một tiến tới.
Mẹ Quý không biết những suy nghĩ quanh co trong lòng anh, nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại nở nụ cười: "Nói đến, con có nhận ra Vân Xu có hảo cảm với con không?"
"Ừm, cô ấy đối với con cũng giống như đối với Trì Châu." Quý Thừa Tu lười biếng dựa vào ghế sofa, giọng nói ôn nhuận có chút trầm thấp.
Coi anh như anh trai, đây cũng là điều khiến hắn phiền não, không biết nên làm thế nào để chuyển biến quan niệm của Vân Xu.
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh lại, Quý Thừa Tu đợi mãi không thấy mẹ mình nói gì, ngẩng đầu lên, mẹ Quý đang nhìn chằm chằm hắn bằng một ánh mắt kỳ dị, như đang nhìn một đóa hoa lạ.
Hai mẹ con nhìn nhau.
Mẹ Quý nhịn xuống xúc động muốn gõ vào đầu con trai, bà không thể tưởng tượng nổi nói: "Chẳng lẽ con không nhận ra hảo cảm của Vân Xu đối với con là hảo cảm giữa nam và nữ sao?"
Lần này đến lượt Quý Thừa Tu ngây ngẩn, có phải hắn nghe lầm không, Vân Xu có hảo cảm phương diện này với hắn?
Mẹ Quý ung dung trực tiếp che miệng cười ra tiếng, bà không ngờ con trai luôn bày mưu tính kế lại không nhận ra điểm này, chẳng lẽ là trong cuộc thì mờ, ngoài cuộc thì sáng?
Ánh mắt Vân Xu dừng ở trên người anh và Trì Châu có sự khác biệt rất nhỏ, có lẽ rất ít, nhưng đích xác tồn tại.
Nghe xong lời mẹ mình nói, Quý Thừa Tu ngồi trên ghế sofa rất lâu không hoàn hồn.