Phải làm sao bây giờ? Anh ta nên nói gì? Trực tiếp giới thiệu mình sao? Cứ như vậy nói cho Vân Xu anh ta là anh trai cô, có thể hay không có chút đường đột?

Hàng loạt vấn đề lấp đầy trong đầu Trì Hiền.

Vân Xu được Quý Thừa Tu bảo vệ ở phía sau, có người đứng trước mặt bảo vệ cô, cô không hề hoảng hốt, ngược lại tò mò không biết người nhảy ra là ai. Trì Châu đã nói qua chỉ có vài người biết địa chỉ của họ.

Cho nên người này là ai?

Là tìm cô, hay là tìm Quý Thừa Tu.

Người đàn ông trong tư thế bảo vệ dường như đã xác nhận được thân phận của người đến, khí thế trên người dịu đi, Vân Xu không kìm được sự tò mò, ló đầu ra từ phía bên phải, nhìn thẳng vào người đối diện.

Ừm, cô xác định mình không gặp anh ta.

Bất quá người này trông có chút quen mắt, thấy cô xong, cảm xúc cũng trở nên kích động, giống như tùy thời chuẩn bị chạy tới.

Vân Xu khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên vẻ mờ mịt, chẳng lẽ là cô nhớ lầm?

Thật ra họ có quen biết, chỉ là cô quên mất?

Trì Hiền đối diện với ánh mắt thuần khiết, trong veo của em gái, trong lòng dâng lên một trận kích động, cô ấy đây là nhận ra anh ta là anh trai sao?

"Anh là ai?" Giọng nói nhẹ nhàng, êm tai vang lên, giống hệt như những gì anh ta đã nghe được trong điện thoại trước đó.

Quả nhiên... không nhận ra, Trì Hiền cười khổ, nghĩ lại cũng đúng, hai người căn bản là chưa từng gặp mặt, nếu không phải do video ngoài ý muốn, anh ta chỉ sợ còn không biết Vân Xu trông như thế nào.

Trì Hiền có chút do dự, chuyện cứng họng trong điện thoại kia ở trước, anh ta không biết nên giới thiệu mình như thế nào.

Hoặc là nói, tự giới thiệu như thế nào mới có thể khiến Vân Xu giảm bớt ác cảm với anh ta ở mức lớn nhất.

Quý Thừa Tu nheo mắt lại, những chuyện phá hoại của người nhà họ Trì anh biết rất rõ, thái độ của cậu hai nhà họ Trì trước đây với Vân Xu anh cũng đã nghe Trì Châu nhắc tới, nói ra những lời ngu xuẩn như vậy, lại còn dám xuất hiện trước mặt Xu Xu.

Đúng là không biết xấu hổ.

"Chỉ là một người không quan trọng mà thôi, Xu Xu, chúng ta đi thôi, A Châu sắp về rồi." Quý Thừa Tu dịu dàng dỗ dành cô, anh không muốn Vân Xu phải phiền lòng vì người nhà họ Trì.

Nghe được tên Trì Châu, Vân Xu thuận lợi bị thu hút sự chú ý, hai người chuẩn bị rời đi.

Quý Thừa Tu trước khi xoay người, lạnh lùng liếc nhìn Trì Hiền một cái, ý bảo anh ta im miệng.

Trì Hiền quả thật bị ánh mắt của Quý Thừa Tu dọa sợ, nhưng anh ta là người dễ bị cảm xúc chi phối, thấy Vân Xu thật sự không định phản ứng với mình, trong lòng cuống lên, trực tiếp không quan tâm mà gọi: "Vân Xu, anh là anh trai của em, anh trai ruột, anh là Trì Hiền đây."

Bước chân Vân Xu dừng lại, so với nội dung lời nói, điểm cô chú ý lại là giọng nói của anh ta.

Quá quen thuộc, giọng nói của anh ta.

Không phải là do nghe nhiều lần mà sinh ra cảm giác quen thuộc, mà là lần duy nhất nghe được đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho cô.

Tràn ngập chán ghét, bài xích, khinh thường.

Vân Xu đã gần như quên mất chuyện trước đây, hoặc có thể nói cô đã lựa chọn đè nén những ký ức không vui xuống tận sâu trong lòng, không muốn hồi tưởng lại.

Thế nhưng giọng nói của Trì Hiền lại một lần nữa khiến cô nhớ lại quá khứ, ngày hôm đó sau khi cô nghe điện thoại xong, thật sự rất đau khổ, đau khổ đến mức mỗi tối đều trùm chăn khóc thút thít, cuối cùng bị anh trai phát hiện, không ngừng dịu dàng an ủi cô.

Hiện giờ Vân Xu đã không còn bị những chuyện không vui làm phiền nữa, cô không cần phải nhớ kỹ những chuyện đó, càng không cần phải để tâm đến những người không liên quan.

Trong số những người bị cô hoàn toàn từ bỏ, bao gồm cả nhà họ Trì, bao gồm cả những người thân có quan hệ huyết thống với cô, đương nhiên cũng bao gồm cả Trì Hiền.

Người thân của cô chỉ có một, chỉ có Trì Châu.

Vân Xu xoay người, đôi mắt cô vẫn trong veo, rung động lòng người, phảng phất như hội tụ tất cả ánh sáng, nhưng vào giờ phút này lại thể hiện ra một sự bình tĩnh gần như vô tình.

Cô nói: "Ồ, sau đó thì sao?"

Những lời lẽ tha thiết của Trì Hiền nghẹn lại trong cổ họng, ngơ ngác nhìn Vân Xu không hề dao động. Phản ứng của cô quá mức bình thản, trong dự đoán của anh ta, Vân Xu có thể sẽ vì chuyện trước đây mà tức giận, phẫn nộ với anh ta, cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của anh ta.

Nhưng dù thế nào, cũng không nên là bộ dạng bình thản như nước này, giống như...

Cô nhìn thấy không phải là người thân có quan hệ huyết thống, mà là một người xa lạ gặp thoáng qua.

Hạt giống hoảng loạn lặng lẽ nảy mầm.

"Tại sao, không, không đúng, không nên..." Trì Hiền nói năng lộn xộn, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình, "Vân Xu, có phải em nghe nhầm không, anh, anh là anh trai của em mà."

Vân Xu lắc đầu, biểu cảm không hề thay đổi, "Em không nghe nhầm, em còn nhớ anh đã nói anh chỉ có một cô em gái, nhưng không phải là em, mà em cũng chỉ có một người anh trai, không phải là anh, là Trì Châu."

Nghe thấy em gái nói, Trì Hiền chỉ cảm thấy bàn tay run rẩy không có chỗ đặt, hận không thể quay ngược thời gian về ngày gọi điện thoại đó, hung hăng cho mình một cái tát. Sao anh ta có thể nói ra những lời trí mạng như vậy với Vân Xu, người đã phải chịu đựng biết bao khổ cực ở bên ngoài.

Cô ấy hẳn là đã rất đau lòng.

Bây giờ cô ấy thậm chí còn không muốn nhận anh ta.

"Không phải, không phải." Giọng anh ta yếu dần, mang theo sự hối hận và áy náy, "Anh không muốn đối xử với em như vậy..."

Quý Thừa Tu đối với vị khách không mời mà đến, quấy rầy thời gian riêng tư của anh và Vân Xu, rất là tức giận. Lúc này, đối với hành động làm bộ làm tịch của Trì Hiền, lại cảm thấy có vài phần buồn cười. Người nhà họ Trì thật đúng là... không biết xấu hổ.

Cho dù bỏ qua thân phận bạn tốt của Trì Châu và người theo đuổi Vân Xu, anh cũng cho rằng cách làm của nhà họ Trì có phần bất công. Luôn miệng nói đứa trẻ lớn lên bên cạnh là vô tội, nhưng người vô tội nhất trong toàn bộ câu chuyện này chẳng phải là Vân Xu, người đã phải lưu lạc bên ngoài sao.

Nhà họ Trì trước đây không hề quan tâm đến tâm trạng của Vân Xu, hiện nay lại bắt đầu hối hận, muốn đưa Vân Xu về nhà, không khỏi nghĩ quá tốt đẹp rồi.

Vì thế Quý Thừa Tu ở một bên, tỏ vẻ dịu dàng nói: "Cậu không cần quá kích động, chúng tôi đều biết lúc đó cậu là do không chấp nhận được hành vi của Trì Châu, nhất thời cảm xúc kích động nên mới nói năng khó nghe một chút."

Xem lời này nói kìa, không chấp nhận được, cảm xúc kích động... Chẳng phải là ám chỉ Trì Hiền lúc đó nói chính là ý nghĩ thật trong lòng sao.

Một đao này đâm đến mức Trì Hiền không nói nên lời.

"Tôi, tôi..." Trì Hiền mặt mày bối rối, không biết làm thế nào mới có thể khiến Vân Xu thay đổi cái nhìn về mình. Giờ khắc này, anh căm ghét sự vụng về trong lời ăn tiếng nói của mình đến tận xương tủy.

Vân Xu nghiêng đầu, mái tóc đen dài như thác nước theo động tác của cô khẽ lay động, tôn lên làn da trắng như tuyết. Cô không rõ tại sao Trì Hiền lại xuất hiện trước mặt mình.

Cô cho rằng nếu đối phương đã thể hiện thái độ trước đó, không thừa nhận cô là người nhà họ Trì, như vậy nhà họ Trì liền không còn liên quan gì đến cô.

Vân Xu kỳ thực có thể hiểu được lựa chọn của nhà họ Trì, họ và Trì Tiêu Tiêu đã gắn bó 25 năm, tự nhiên không phải là người ngoài như cô có thể so sánh được.

Trì Hiền ậm ừ nửa ngày, thấy hai người dần mất kiên nhẫn, trực tiếp bất chấp tất cả nói: "Anh là đến để xin lỗi em, Vân Xu, thật xin lỗi, lúc trước anh không nên đối xử với em như vậy, đều là lỗi của anh."

Luôn kiêu ngạo, tự tin là thế, mà giờ phút này Trì Hiền lại tràn đầy vẻ hối hận, anh thậm chí còn không dám cầu xin Vân Xu tha thứ cho mình.

Qua lời giải thích của Trì Châu, cuối cùng anh cũng biết hành động ác ý nhất thời của mình đã gây ra tổn thương lớn đến mức nào cho cô em gái lúc đó.

Vân Xu bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là đến xin lỗi, không có gì to tát, cô đã sớm không để ý rồi.

"Được, em chấp nhận." Lời nói nhẹ nhàng vang lên.

Em gái đây là tha thứ cho anh ta sao? Niềm vui còn chưa kịp nảy lên trong lòng Trì Hiền, thì đã tan vỡ trong câu nói tiếp theo của Vân Xu.

Trì Hiền nghe thấy cô em gái mà anh tâm tâm niệm niệm, dùng giọng nói lễ phép hỏi anh: "Xin hỏi nói xin lỗi xong còn có chuyện gì khác không? Không còn sớm nữa, em và anh Quý còn phải về nhà chuẩn bị bữa tối."

Giọng nói của cô vẫn êm tai như vậy, thế nhưng Trì Hiền lại cứng đờ người, sự lo lắng mơ hồ cuối cùng cũng trở thành sự thật. Vân Xu căn bản không nhận họ là người nhà, đối xử với anh trai ruột của mình như người xa lạ, anh trai của bạn tốt có thể nhận được nụ cười của cô, mà anh lại chỉ nhận được sự lạnh nhạt, khách sáo.

"...Vân Xu, em có muốn cùng anh về nhà không?" Trì Hiền ôm hy vọng cuối cùng hỏi, "Bố mẹ đều rất muốn gặp em."

Về nhà?

Vân Xu hơi nhíu mày, nhà của cô và Trì Châu ở ngay đây, nhà họ Trì không phải là nhà của cô. Cô không có bất kỳ hảo cảm nào với những người khác trong nhà họ Trì, nhắc đến họ, cô chỉ thấy bài xích.

"Đó không phải là nhà của em, đó là nhà của mọi người và Trì Tiêu Tiêu."

Trì Hiền cho rằng Vân Xu là vì Trì Tiêu Tiêu nên không muốn về nhà, vội vàng nói: "Anh cả đã cho Trì Tiêu Tiêu rời khỏi nhà rồi, hiện tại chúng ta đều đang đợi em trở về, anh thề chúng ta sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho em, em muốn gì, chúng ta đều sẽ tìm cách mang đến cho em."

Cho nên em có bằng lòng cùng anh về nhà không?

Câu cuối cùng Trì Hiền không nói ra, nhưng ánh mắt mong đợi của anh đã thể hiện tất cả, anh khao khát Vân Xu đi cùng anh.

Quý Thừa Tu khóe môi hạ xuống, cậu em trai này của Trì Châu thật là không biết điều.

Vân Xu có chút bực bội, cô để ý chưa bao giờ là Trì Tiêu Tiêu, cô chỉ đơn thuần bài xích tất cả mọi người trong nhà họ Trì, trừ anh trai ra. Sự dây dưa của Trì Hiền khiến cô dần mất kiên nhẫn.

"Em không cần mọi người bù đắp, bây giờ như vậy là rất tốt, mọi người đừng làm phiền nhau nữa." Vân Xu nhấn mạnh từng chữ, "Em nói những lời này không phải là nhất thời tức giận, mà là cho rằng đây là trạng thái tốt nhất giữa em và mọi người."

"Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, Vân Xu chúng ta là người thân của em, là do người khác ác ý tráo đổi mới khiến em và chúng ta xa cách nhiều năm, đáng lẽ em phải lớn lên cùng anh." Trì Hiền không thể tin được đây là suy nghĩ của em gái, anh theo bản năng tiến lên muốn đến gần Vân Xu, vươn tay ra lại bị Quý Thừa Tu nắm lấy, hất mạnh sang một bên.

Vân Xu đứng sau lưng Quý Thừa Tu, thấy Trì Hiền còn muốn dây dưa, hít sâu một hơi, cô nói: "Không phải cứ có quan hệ huyết thống là có thể trở thành người thân, mọi người là người hiểu rõ nhất điểm này, không phải sao?"

"Đừng nói những chuyện không có khả năng nữa, em sẽ không về nhà họ Trì, em..." Vân Xu mím môi, "Em không thích mọi người."

Ánh mắt cô trong trẻo, sâu thẳm đối diện với Trì Hiền, người sau lộ ra vẻ mặt như sét đánh ngang tai.

Quý Thừa Tu nhận thấy được cảm xúc của Vân Xu, quyết định kết thúc vở hài kịch này. Anh vốn không nên nể mặt Trì Châu, để người này ở đây nói nhảm.

Anh nhìn xuống Trì Hiền từ trên cao, vẻ ôn hòa trong mắt bị sự cảnh cáo thay thế. Cố kỵ Vân Xu ở đây, anh không nói quá khó nghe, "Cậu hai Trì, cậu nên về đi, đừng đến quấy rầy Xu Xu nữa. Tôi nghĩ Trì Châu trước đây đã nói rất rõ ràng với mọi người rồi, Vân Xu sẽ không về nhà họ Trì."

Vân Xu ở phía sau không nói thêm gì, ngầm đồng ý với lời anh nói.

Trì Hiền mờ mịt, đau khổ nhìn bóng dáng hai người rời đi. Mọi chuyện vừa rồi xảy ra hoàn toàn lệch khỏi kế hoạch ban đầu của anh ta, Vân Xu thật sự chán ghét anh ta, không muốn về nhà họ Trì, không muốn gọi anh ta một tiếng anh trai.

Cậu hai nhà họ Trì luôn sống tiêu sái, tùy ý, bất luận làm gì đều có người chống lưng, khi còn nhỏ là bố mẹ, sau khi lớn lên là anh cả. Cho đến nay, mọi thất bại dường như đều đã trải nghiệm hết trên người Vân Xu.

Hốc mắt dần cay xè, Trì Hiền nắm chặt nắm tay, thất thần rời đi.

Trì Châu vừa về đến nhà liền phát hiện cảm xúc của Vân Xu có phần sa sút hơn so với thường ngày, anh không lộ ra ngoài mà cùng cô trò chuyện, dỗ dành vài câu. Sau khi hứa cuối tuần sẽ ở nhà cả ngày với cô, Vân Xu cuối cùng cũng vui vẻ trở lại.

Khuôn mặt tinh xảo lại một lần nữa nở nụ cười động lòng người.

Trì Châu ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt phức tạp, ghen tị của Quý Thừa Tu, dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương đi vào thư phòng. Anh phải biết hôm nay Vân Xu đã xảy ra chuyện gì.

Xuyên qua khe cửa phòng, có thể thấy rõ Vân Xu đang chăm chú xem TV, Trì Châu chậm rãi đóng cửa phòng lại.

Quý Thừa Tu hiếm khi không đeo lên chiếc mặt nạ công tử ôn hòa, ngược lại giống như đang ăn phải dấm chua: "Tôi dỗ Xu Xu lâu như vậy, cũng không khiến tâm trạng cô ấy hồi phục, cậu thì hay rồi, dỗ hai câu là cô ấy vui vẻ."

Trì Châu vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thầm đắc ý, "Không có cách nào, trong lòng Xu Xu, địa vị của tôi là cao nhất."

"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Còn không phải là cậu em trai kia của anh, không biết từ đâu có được tin tức, chạy đến trong khu dân cư, vừa lúc đụng phải tôi và Xu Xu..." Quý Thừa Tu kể lại tình hình một cách ngắn gọn, không hề thêm mắm thêm muối, anh tin Trì Châu hiểu rõ tính tình của cậu hai nhà họ Trì.

Biết rõ ngọn ngành sự việc, Trì Châu im lặng. Người cầm quyền nhà họ Trì, ở trong giới vẫn là rất có uy tín, có người nhận ra anh cũng không có gì lạ, chỉ là không ngờ Trì Hiền lại lỳ lợm đến mức "cắm chốt" ở trong khu dân cư, cuối cùng còn thành công rình được mục tiêu.

Ý tưởng đổi địa chỉ chỉ thoáng qua trong đầu anh một cái liền bị dập tắt, Vân Xu là người hoài niệm, chuyển đi khỏi căn nhà mà cô đã quen thuộc, cô sẽ rất khó chịu.

"Tôi sẽ nói với bảo vệ khu dân cư, bảo họ sau này không cho Trì Hiền vào nữa." Trì Châu nói.

Quý Thừa Tu gật đầu, anh tùy ý dựa vào tường, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, lại một lần nữa lên tiếng, giọng nói ôn hòa mang theo một tia sắc bén, "Tôi đã tra được vị trí của đôi vợ chồng kia, hiện tại họ đang ở thành phố C. Người điều tra nói mấy năm nay tình hình của hai người rất tệ."

Người chồng có thói quen say rượu và bạo hành gia đình, sau khi có được một khoản tiền và vội vàng chuyển nhà, lại sa vào cờ bạc. Tài sản vốn đã không có nhiều trong nhà bị tiêu xài hết sạch, bao gồm cả số tiền bán con gái cũng đều bị ném vào trả nợ.

Con đường cờ bạc một khi đã bước chân vào, thì muốn rút ra là rất khó. Người đàn ông sau khi trả hết nợ, quả thật đã an phận được mấy tháng, nhưng cơn nghiện cờ bạc giấu trong lòng ngày càng lớn, cuối cùng không nhịn được mà đi đến sòng bạc. Dưới sự dẫn dắt của người khác, thua càng ngày càng nhiều, bất đắc dĩ phải đi vay nặng lãi.

Để trốn tránh những kẻ đòi nợ, đôi vợ chồng kia vẫn luôn trốn chui trốn lủi, không ngừng thay đổi chỗ ở. Đây cũng là nguyên nhân khiến tiến độ điều tra chậm chạp, bọn họ quá giỏi trốn.

Người phụ nữ ban đầu dựa vào con cái để trút giận, chia sẻ nỗi đau khổ. Sau khi đứa trẻ bỏ trốn, cô ta chỉ có thể một mình chịu đựng sự hành hung của chồng, không còn một bóng hình nhỏ bé nào che chắn trước mặt bảo vệ ta nữa.

Bạo hành trong nhiều năm đã mài mòn hết dũng khí của ta, đến một tia ý niệm bỏ trốn cũng không dám có.

Còn có hàng xóm thương hại người phụ nữ, nếu họ biết người phụ nữ đáng thương này đã từng tráo đổi con, còn ngược đãi đứa trẻ, e rằng sẽ không nói ra được những lời đồng tình.

Quý Thừa Tu trước khi cùng Vân Xu ra ngoài đi dạo, đã xem được tập tài liệu này trên máy tính.

"A Châu, người của tôi vẫn luôn theo dõi đôi vợ chồng này, chuyện của họ giao cho tôi xử lý." Ngón tay thon dài của người đàn ông gõ nhẹ lên mặt bàn, mang theo cảm giác áp bức khó tả, lúc này anh đã gỡ bỏ lớp ngụy trang ôn hòa, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm.

Trì Châu không có ý kiến.

...

Thành phố C, đêm lạnh lẽo.

Một tòa chung cư cũ nát nào đó.

Điêu Xuyên hoảng sợ trốn trong nhà, cánh cửa sắt cũ nát bị đập ầm ầm, mỗi lần tiếng vang đều giống như một tảng đá nện vào lòng hắn, những tiếng chửi rủa khác nhau truyền đến từ bên ngoài cửa.

"Thằng chó, mày tốt nhất là mở cửa cho tao ngay! Bằng không đập nát cửa, ông đây phải cho mày đẹp mặt!"

"Điêu Xuyên, mày còn không mở cửa, ông đây vào được là đánh gãy chân mày, tao xem mày sau này còn trốn đi đâu!"

Điêu Xuyên bị động tĩnh bên ngoài cửa dọa cho cả người run rẩy, đã thay đổi nhiều nơi như vậy, tại sao những kẻ đòi nợ vẫn có thể tìm được hắn, lần này tốc độ còn nhanh hơn trước kia, lão chỉ có thể không ngừng cầu nguyện những kẻ đòi nợ nhanh chóng rời đi.

Cánh cửa kia nhìn thì cũ nát, nhưng lại rất chắc chắn, vẫn chống đỡ được sự bạo lực của những kẻ đòi nợ.

"Anh Lưu, xem ra đêm nay là không có cách nào rồi, thằng chó này không ra."

Người được gọi là anh Lưu vẻ mặt hung ác nói: "Đêm nay chúng ta về trước, ngày mai lại đến, tao không tin thứ này còn có thể cả đời trốn trong nhà."

Chờ xác nhận người thật sự đã đi, vẻ lo sợ của Điêu Xuyên biến mất, hung hăng đá vào sofa, chiếc sofa cũ chỉ hơi xê dịch một chút, chân lão lại đau nhói. Không có chỗ phát tiết, Điêu Xuyên lại một lần nữa nghĩ đến bao cát của mình.

Lão đi đến phòng ngủ, khóa cửa phòng đã hỏng, lão không chút do dự đi vào, túm lấy tóc người phụ nữ đang co ro trên giường, một tay kéo người xuống giường, ném xuống đất.

Người phụ nữ phát ra tiếng kêu đau đớn.

Âm thanh này giống như một cái công tắc, nháy mắt đốt lên ngọn lửa giận của Điêu Xuyên, lão hung tợn dùng chân đá vào người phụ nữ, không chút nương tay, giống như đang đánh bao cát, mãi đến khi người phụ nữ điên cuồng cầu xin tha thứ, cơn giận của lão mới dần tan đi.

Người phụ nữ nằm bẹp trên mặt đất, thương tích chồng chất, yếu ớt cuộn tròn thân thể, không thể nảy sinh một chút ý định phản kháng nào.

Hàng xóm xung quanh trước kia còn gõ cửa khuyên can vài câu, bây giờ trực tiếp coi như không nghe thấy. Đôi vợ chồng này chính là vay nặng lãi, còn bị người ta đuổi đến tận nhà đòi nợ, vạn nhất bị những kẻ đòi nợ hiểu lầm bọn họ có quan hệ, thì có khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Trút giận xong, Điêu Xuyên nằm vật ra giường, rút ra một điếu thuốc rẻ tiền châm lửa, thần kinh căng thẳng thoáng thả lỏng, bắt đầu suy nghĩ về địa điểm trốn chạy tiếp theo.

Suy nghĩ một vài nơi, chỉ có thành phố A là thích hợp nhất, lão và người phụ nữ đã từng làm việc ở đó, cũng có vài phần quen thuộc. Nghe nói thành phố A trong mười năm qua phát triển rất nhanh, có lẽ những kẻ đòi nợ ở loại thành phố lớn này cũng sẽ có chút kiêng dè.

Tiền bạc trong nhà gần như đã tiêu xài hết, lần sau e là ngay cả căn nhà cũ nát cũng không ở nổi, Điêu Xuyên liếc nhìn người phụ nữ vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, nếu không phải thấy ta còn có thể chăm sóc lão, lão đã sớm đá ta đi rồi.

Chỉ là tiền trong tay chỉ đủ cho một người đi đường, người phụ nữ này cứ để lại đi, Điêu Xuyên cũng không thèm nghĩ đến việc cô ta có thể sẽ gặp phải chuyện gì, điều đó thì liên quan gì đến lão.

Nghĩ đi nghĩ lại, Điêu Xuyên lại bắt đầu bực bội, nếu năm đó đứa bé kia không bỏ trốn, lão đâu cần phải rời xa quê hương, lại càng không thể nào dính vào cờ bạc.

Ngoan ngoãn để lão bán đi không phải tốt sao.

Ngày hôm sau, Điêu Xuyên ở nhà nhặt nhạnh một số đồ vật quan trọng, chuẩn bị tùy thời chạy trốn. Cẩn thận đề phòng, hôm nay lão không ra cửa, cho dù những kẻ chặn cửa đã rời đi, lão cũng yên lặng ở trong nhà giả chết.

Đến đêm ngày thứ ba, lão mới lén lút, "che chắn" kín mít, chuồn ra khỏi nhà, hoàn toàn coi người phụ nữ kia như không tồn tại.

Trong đêm tối yên tĩnh, xung quanh không một bóng người, ngay khi Điêu Xuyên cho rằng mình đã an toàn, thì từ trong bóng tối bước ra mấy gã đàn ông to con, hung dữ, vẻ mặt hung ác lại hưng phấn, hình xăm mãnh thú trên cánh tay hiện rõ mồn một.

Điêu Xuyên trừng lớn đôi mắt, không thể tin được.

Trốn chui trốn lủi nhiều năm, lão lại một lần nữa cảm nhận được nỗi đau bị người vây đánh, những cú đấm đá dày đặc căn bản không có chỗ nào để trốn, trên bụng bị đánh mạnh một quyền, đau đến mức mật suýt chút nữa thì nôn ra.

Lần này bị đánh hình như còn lợi hại hơn trước kia nhiều.

"Tao cho mày chạy này!" Gã cầm đầu nhổ một bãi nước bọt, ra hiệu cho đám đàn em đánh mạnh tay hơn nữa.

"Không cho thứ này nếm chút đau khổ, nó không biết sợ là gì!"

Chờ Điêu Xuyên giống như một con chó chết bị kéo đến trước mặt lão đại, lão đã sớm mặt mũi bầm dập. Đám đại hán này có kinh nghiệm đánh người phong phú, biết ra tay vào chỗ nào sẽ gây ra đau đớn, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.

Thật sự đánh chết người, thì tìm ai đòi tiền.

Trong sảnh quán bar ồn ào, hỗn loạn, nam nữ điên cuồng nhún nhảy, la hét.

Những vị khách đang bưng ly rượu tùy ý liếc mắt nhìn Điêu Xuyên, ghét bỏ rời mắt đi, tiếp tục đắm chìm trong không khí náo nhiệt.

Điêu Xuyên bị kéo lê đến phòng VIP, gã đại hán túm lấy lão buông tay, lão liền như một đống bùn nhão nằm bẹp trên mặt đất, run rẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

Người được đám đại hán gọi là lão đại, mặc một chiếc áo khoác da màu đen, trên cổ đeo vòng vàng, vắt chéo chân dựa vào sofa, ánh mắt hung ác dừng lại trên người đang nằm bò trên mặt đất, "Điêu Xuyên, mày gan to thật đấy, thiếu tiền của tao, lại còn dám bỏ trốn, mày cũng không phải ngày đầu tiên quen biết tao, sao có thể ngây thơ cho rằng tao sẽ bỏ qua món nợ của mày."

"Tôi, tôi không có ý, muốn bỏ trốn, tôi sẽ trả tiền." Điêu Xuyên nói, ngay cả chính lão cũng không tin.

Lão đại không để ý đến lời nói nhảm của lão, nói thẳng: "Thiếu 3 triệu, tao cho mày hai tuần, không trả được, thì lấy mạng mà đền."

Lời này rất rõ ràng, không trả được thì lấy mạng mà đền.

Điêu Xuyên trừng lớn đôi mắt, lão không thiếu nhiều tiền như vậy, năm đó lão chỉ vay hơn ba mươi vạn, làm sao có thể biến thành 3 triệu.

Lão đại cười nhạo một tiếng, "Mày sẽ không cho rằng tao là làm từ thiện chứ, thiếu nợ nhiều năm như vậy, tiền lãi đã sớm tăng gấp bội, mày tìm tao vay tiền, thì nên chuẩn bị sẵn sàng."

"Nhớ kỹ, mày chỉ có hai tuần."

Điêu Xuyên quỳ bò đến bên cạnh lão đại, không còn chút tôn nghiêm nào, lão cầu xin đối phương tha cho lão.

Đúng lúc này, người thanh niên vốn ngồi một bên không nói chuyện bỗng lên tiếng, anh ta đứng dậy đánh giá gã đàn ông thảm hại, trên mặt lộ vẻ thích thú. Tuy rằng mặt mũi bầm tím có chút biến dạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng của người quen.

Anh ta nhớ đến cô thiên kim giả bị đuổi ra khỏi nhà họ Trì, sẽ không trùng hợp như vậy chứ.

"Mày có quen Vân Xu không?" Người thanh niên ngồi xổm xuống hỏi.

Điêu Xuyên theo bản năng lắc đầu, lão không có ấn tượng với cái tên này, người thanh niên có chút buồn bực, ngay sau đó nhớ tới vị thiên kim thật kia hình như đã đổi tên, nghĩ ngợi, anh ta lấy điện thoại ra, tìm ảnh của Trì Tiêu Tiêu cho lão xem.

"Có biết người này không?"

Quen mắt quá, lực chú ý của Điêu Xuyên lập tức bị hấp dẫn, nhìn kỹ vài lần, mới bừng tỉnh. Người phụ nữ trong ảnh quả thật là giống như khuôn đúc với lão và vợ, "Cô ta là ai?!"

Người thanh niên thấy lão cảm xúc kích động, cười một cách ác ý, "Vị này vốn là thiên kim nhà họ Trì nổi tiếng, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, bất quá gần đây bị phát hiện ra không phải là huyết mạch của nhà họ Trì, hiện tại đã rời khỏi nhà họ Trì rồi."

Điêu Xuyên khiếp sợ đột nhiên nhớ tới lời vợ mình từng lỡ miệng nói, rằng đứa bé không phải con của họ. Bị Điêu Xuyên ép hỏi, vợ hắn thừa nhận đã tráo đổi con, nhưng chết cũng không chịu khai đã mang đứa bé thật đi đổi ở nhà ai.

Thời gian trôi qua lâu, hắn cũng gần như quên mất chuyện này.

Người phụ nữ trong ảnh chụp gọn gàng xinh đẹp, vừa nhìn là biết được gia đình giàu có nuôi dưỡng, chỉ riêng gương mặt kia, hắn gần như có thể khẳng định đây là đứa con gái bị tráo đổi đi. Ánh mắt Điêu Xuyên sáng lên, lão nghĩ mình đã tìm được cách trả nợ.

Điêu Xuyên chỉ vào ảnh chụp, gắng gượng cơn đau trên người, nói với đại ca: "Đây là con gái tôi, nó có tiền, nó nhất định có tiền, tôi bảo nó giúp tôi trả nợ, nó chắc chắn trả được."

Người thanh niên giải thích một phen về chuyện thiên kim thật giả.

Đại ca nửa tin nửa ngờ, nhìn về phía Điêu Xuyên, "Nó thật sự sẽ giúp ông trả tiền, nó đã gặp ông chưa?"

"Cho dù chưa từng gặp, tôi cũng là cha ruột của nó, nó không thể nào mặc kệ tôi." Điêu Xuyên chắc chắn, hắn sẽ không để cơ hội trời cho này vuột mất, đây là cách duy nhất để trả nợ.

Người thanh niên bên cạnh hùa theo, "Trì tiểu thư tuy rời khỏi Trì gia, nhưng tốt xấu gì cũng sống trong gia đình giàu có 25 năm, Trì gia sẽ không để cô ấy tay trắng ra đi."

Ánh mắt Điêu Xuyên càng thêm sáng.

Người thanh niên cười cười, không ngờ tới thăm bạn lại gặp phải chuyện thú vị như vậy, lại có trò hay để xem.

Người phụ nữ bị Điêu Xuyên vứt bỏ ở nhà biết chồng đã bỏ rơi mình mà chạy trốn, nhưng trong lòng sớm đã không còn cảm xúc. Động lực duy nhất để bà ta sống là sự tồn tại của đứa con gái ruột. Đứa bé đó nhất định đang sống hạnh phúc ở Trì gia.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, bà ta liền cắn răng tiếp tục sống, mong chờ một ngày nào đó có thể lén nhìn con gái một cái.

Tiếng đập cửa vang lên, người phụ nữ lê thân thể mệt mỏi đi mở cửa, bên ngoài có vài người, trong đó hai người là nhân viên công tác xã khu, còn ba người cô ta không quen biết.

Nhân viên công tác xã khu tiến lên một bước nói: "Bà La Ngọc Thu, xin cô phối hợp với công tác của chúng tôi."

Quá trình tiếp theo khiến người ta mơ hồ, bà ta bị hỏi một số vấn đề, người dẫn đầu thái độ hòa nhã, một người cầm bút không ngừng ghi chép, một người khác yên lặng ngồi một bên, ánh mắt thường xuyên dừng ở trên người cô ta.

Hỏi xong, ba người lạ mặt liếc nhau, dường như xác định điều gì đó, sau đó La Ngọc Thu bị đưa lên xe, đi đến một nơi mà cô ta không thể nào ngờ tới.

Nhân viên công tác ở bên cạnh, La Ngọc Thu không nghĩ nhiều, còn tưởng hắn chuẩn bị đưa bà ta đến bệnh viện xem vết thương ngoài da, đến khi phản ứng lại, bà ta đã ở trong một căn phòng màu trắng.

Bốn chiếc giường đơn giống hệt nhau được đặt song song, căn phòng không lớn, có một cánh cửa và một cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có lắp song sắt bảo vệ, thô hơn so với nhà bình thường.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào chăn đệm trên giường, trên đó in dòng chữ "Bệnh viện tâm thần số 4 thành phố C".

Bà ta hoảng sợ muốn rời đi, một đám người mặc áo blouse trắng đi vào, phía sau là một người đàn ông khí chất ôn hòa, lịch lãm, mọi người đều ngầm nghe theo sự chỉ đạo của anh ta.

Y tá trưởng nhận được ám hiệu, mở kẹp hồ sơ, nhìn về phía người phụ nữ đang ngây ngốc trên giường, "La Ngọc Thu, đúng không?"

La Ngọc Thu vẫn còn đang hoảng loạn, tất cả mọi thứ trước mắt đều vượt quá phạm vi hiểu biết của bà ta, nghe thấy tên mình bị gọi ra, bà ta theo bản năng ngẩng đầu.

"Bà La Ngọc Thu, cô bị chẩn đoán mắc chứng cuồng nộ nặng và rối loạn nhân cách ranh giới, cần phải lưu lại bệnh viện chúng tôi để điều trị, hy vọng cô có thể tích cực phối hợp, tranh thủ sớm ngày hồi phục." Giọng y tá trưởng lạnh băng.

Cái gì mà chứng cuồng nộ? Bọn họ đang nói nhảm nhí gì vậy?

La Ngọc Thu vội vàng đi về phía mọi người, "Các người nhất định là nhầm rồi, tôi không bệnh, tôi rất khỏe mạnh, mau thả tôi về nhà."

Mới đi được một nửa, đã bị hộ lý cao lớn ngăn lại.

"Bác sĩ chẩn đoán sẽ không nhầm lẫn, xin cô hãy tiếp nhận điều trị." Giọng y tá trưởng lạnh băng lại vang lên.

La Ngọc Thu căn bản không thể chống cự lại sức lực của hai hộ lý, bà ta bị ép trở lại giường, bị trói chặt bằng đai cố định, miệng không ngừng kêu oan, nhưng những người xung quanh đều làm như không nghe thấy.

Nhất định là có chỗ nào đó nhầm lẫn!

Bỗng nhiên La Ngọc Thu nhớ tới chồng mình, như tìm được đáp án chính xác, bà ta vội vàng nói: "Người mắc chứng cuồng nộ không phải tôi, là chồng tôi, hắn ta thường xuyên bạo hành gia đình với tôi, tôi không có sức phản kháng, tôi mới là người bị hại, các người nên bắt hắn ta vào đây, thả tôi ra."

Bà ta cho rằng lời mình nói có tác dụng, không chừng còn có thể khiến tên ác ma kia tránh xa cô ta, nghĩ đến những khổ sở mình từng chịu đựng, trên mặt La Ngọc Thu lộ ra vẻ đau khổ.

La Ngọc Thu có khuôn mặt tương tự Trì Tiêu Tiêu, tự nhiên cũng có vài phần tú lệ, nếu không phải những người ở đây biết bà ta đã từng làm gì, cũng sẽ bị dáng vẻ này lừa gạt.

"Đừng có ngụy biện, bà đã đánh đập con cái suốt mười mấy năm, sau đó lại không ngừng hành hạ đến chết động vật lang thang cho đến tận hôm nay, ba vị bác sĩ trước đây đã giám định cho bà đều xác nhận tình trạng của bà, hãy yên tâm tiếp nhận điều trị đi." Y tá trưởng nhớ tới những bức ảnh chụp thi thể động vật thê thảm, cảm thấy buồn nôn, ai có thể ngờ một người phụ nữ yếu đuối lại lén lút làm ra loại chuyện này.

Những con vật đó trên người hầu như không có một miếng thịt lành lặn.

Người phụ nữ này trong những ngày tháng bị đánh đập, tinh thần sớm đã vặn vẹo.

Nhân viên công tác xã khu bên cạnh vẻ mặt sợ hãi, bảo sao khu phố của họ luôn xuất hiện thi thể động vật lang thang, hóa ra là người phụ nữ này làm, thật đáng sợ, ban đầu anh ta còn rất đồng cảm với bà ta.

La Ngọc Thu rơi vào tuyệt vọng, bà ta rõ ràng đã làm rất kín đáo, tại sao lại bị phát hiện, bà ta hoàn toàn luống cuống, không ngừng giãy giụa, bà ta không muốn bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, bà ta không phải kẻ điên!

Nhưng đai cố định trên người hạn chế mọi cử động.

Người đàn ông bảo bác sĩ và hộ lý ra ngoài trước, trong phòng chỉ còn lại hai người.

La Ngọc Thu ý thức được người đàn ông mới là người quyết định tất cả, bắt đầu tìm cách cầu xin, "Thưa anh, xin hãy tha cho tôi, tôi không làm gì cả, những thứ đó chỉ là đồ không ai muốn mà thôi, tôi chỉ là nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình."

Bà ta tuyệt nhiên không nhắc đến hành vi bạo hành gia đình với con cái trước đây.

Quý Thừa Tu nhìn bà ta từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo, chính là người phụ nữ ích kỷ này, đã mang đến cho Vân Xu mười mấy năm khổ cực, suýt chút nữa hắn đã mất đi cô.

"Bà La, bà còn nhớ chuyện tráo đổi con 25 năm trước không?" Một câu nói như ấn nút tạm dừng, La Ngọc Thu ngừng giãy giụa, cơ thể bà ta bắt đầu run rẩy.

Quý Thừa Tu thấy bà ta ngậm chặt miệng không nói lời nào, cũng không giận, hơi mỉm cười, "Bà không cần phải căng thẳng, mọi chuyện sớm đã được công khai, giờ phút này bà che giấu cũng không có ý nghĩa gì."

"Anh nói cái gì!" Giọng La Ngọc Thu đột nhiên the thé, con gái cô ta đã bị phát hiện thân phận, nó có bị thương không, có đau khổ không?

Sự lo lắng và vội vàng trong mắt người phụ nữ chân thật đến vậy, là tình yêu thương chân thành nhất của một người mẹ dành cho con cái.

Nhưng tình thương của La Ngọc Thu lại lấy hạnh phúc của một cô gái khác làm cái giá, tất cả những gì con gái cô ta có được đều là do cô ta giẫm đạp lên xương máu của người khác mà tính kế có được.

Quý Thừa Tu ôn hòa nói: "Người cầm quyền Trì gia đã phát hiện ra tất cả, anh ta tự mình đưa em gái ruột về bên cạnh, hết mực yêu thương, cưng chiều, toàn thành phố A đều biết chuyện này."

La Ngọc Thu không muốn tin, đứa bé đó sao có thể bị tìm về, bà ta rõ ràng đã chạy trốn.

"Xuất thân của chúng tôi, tìm người đương nhiên dễ dàng hơn các người, giống như bà trăm phương ngàn kế che giấu chân tướng, bất luận là tráo đổi con, hay là ngược đãi động vật, tất cả cuối cùng đều sẽ bị chúng tôi nắm trong lòng bàn tay." Hắn chỉnh lại khuy áo, bình tĩnh, khí thế như ngọn núi cao sừng sững.

"Giả vĩnh viễn không thể thành thật."

La Ngọc Thu ngẩng cao đầu, nôn nóng hỏi: "Vậy con gái tôi thì sao?"

Quý Thừa Tu khẽ cong khóe môi, giọng nói dịu dàng ẩn chứa lưỡi dao sắc bén nhất, "Trì Tiêu Tiêu à, cô ta bị đuổi ra khỏi Trì gia, hiện tại có lẽ đang lang thang ở xó xỉnh nào đó, không chừng đến ăn cũng không có, dù sao thì Trì gia đã thu hồi lại tất cả những gì đã cho cô ta, cô ta cứ thế cô độc mà rời đi."

La Ngọc Thu không tin, dù sao cũng đã chung sống như người thân suốt 25 năm, người nhà Trì gia sẽ không tuyệt tình với Tiêu Tiêu như vậy, cô ta lúc tráo đổi con, đã tính toán như vậy, sau này dù phát hiện Tiêu Tiêu không phải con ruột, nhưng nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, người nhà Trì gia chắc chắn không nỡ bỏ tình cảm đó, tiếp tục đối xử tốt với Trì Tiêu Tiêu.

Trì gia quả thật không tuyệt tình như vậy, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Quý Thừa Tu dựng lên một lời nói dối đáng sợ cho bà ta, nếu bà ta thật sự yêu con gái mình, vậy thì hãy để tình yêu này trở thành lưỡi dao tàn nhẫn nhất đâm vào bà ta.

Hắn muốn La Ngọc Thu sau này ngày đêm không được yên bình.

"Bà sẽ không cho rằng Trì gia sẽ đối xử tốt với con gái của kẻ thù đã ngược đãi con cái họ chứ, trước đây họ đối xử tốt với Trì Tiêu Tiêu bao nhiêu, thì bây giờ hận cô ta bấy nhiêu." Quý Thừa Tu thở dài, làm như tiếc hận, "Xem ra mọi tính toán của bà vì cô ta đều tan thành mây khói, thật đáng tiếc, cuối cùng cô ta vẫn phải trở thành người giống như bà."

La Ngọc Thu không muốn tin, nhưng không thể không tin. Nếu có người đối xử với con gái nàng như vậy, bà ta nhất định phải cắn xé người đó. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, sự căm hận của Trì gia không phải là không có khả năng.

Hiểu rõ điểm này, bà ta suy sụp, bị Quý Thừa Tu hoàn toàn dẫn dắt.

Bà ta không thể chịu đựng được việc con gái mình lặp lại cuộc sống của chính mình.

"Thật đáng thương nha, một thiên kim đại tiểu thư thế nhưng lưu lạc đến loại hoàn cảnh này, Trì Châu đuổi người ra khỏi Trì gia ngày hôm sau, liền trực tiếp tuyên bố cô ta không còn quan hệ gì với Trì gia nữa, những thứ vốn không thuộc về cô ta tự nhiên phải trả về cho chủ nhân chân chính."

Tiếng thét chói tai của người phụ nữ vang lên, "Các người không thể đối xử với con bé như vậy! Không thể! Tiêu Tiêu của tao, con bé không biết gì cả, nó vô tội, tất cả đều là lỗi của tao, có gì thì cứ nhắm vào tao! Đừng làm tổn thương con bé!"

Quý Thừa Tu rốt cuộc thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Trì Tiêu Tiêu vô tội, vậy Vân Xu không vô tội sao!"

La Ngọc Thu vặn vẹo khuôn mặt, không ngừng giãy giụa, suy nghĩ muốn thoát khỏi đai trói, bà ta không thể chấp nhận sự thật này, con của bà ta đáng lẽ phải có cuộc sống hạnh phúc nhất, sống như một nàng công chúa trong mắt mọi người.

25 năm trước, La Ngọc Thu là hộ sĩ ở bệnh viện nơi mẹ Trì sinh con, lúc đó ta đã chịu bạo hành gia đình trong thời gian dài, hạ quyết tâm không thể để con mình rơi vào cảnh ngộ như vậy. Khi phát hiện trong phòng trẻ sơ sinh có một đứa trẻ có cha mẹ đều là người giàu có, ta nảy sinh tà niệm, tráo đổi hai đứa trẻ, như vậy con gái ta sẽ là thiên kim tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, không cần phải theo ta chịu khổ.

Đối với đứa trẻ bị tráo đổi về, La Ngọc Thu cảm thấy áy náy, ban đầu ta định đối xử tốt với đứa bé, chỉ là những trận đòn roi ngày qua ngày khiến tinh thần ta vặn vẹo, La Ngọc Thu cuối cùng trút hết mọi oán giận lên người đứa trẻ, chỉ có như vậy, ta mới có thể có được một chút cơ hội để thở trong cuộc sống tăm tối.

Sau khi đứa trẻ bỏ trốn, cảm xúc của ta không có chỗ phát tiết, cuối cùng chuyển sang những động vật lang thang gần đó, chúng càng kêu thảm thiết, ta càng thống khoái.

Quý Thừa Tu rũ mắt, thờ ơ nhìn La Ngọc Thu đang phát điên.

" không cần lo lắng về tiền bạc, tôi đã nộp đủ chi phí sinh hoạt cho bà ở đây đến hết đời, cứ yên tâm ở lại đây, tôi sẽ cho người định kỳ báo cho tin tức của Trì Tiêu Tiêu."

Còn về tin tức thật hay giả, vậy thì khó mà nói.

La Ngọc Thu nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông rời đi, trong mắt đầy tơ máu, ta không quen biết người đàn ông đã phá hủy niềm tin của bà ta, nhưng chắc chắn là cùng một phe với Trì gia, cô ta không thể để Tiêu Tiêu sống dưới sự khống chế của bọn họ.

La Ngọc Thu không cam lòng, muốn trốn thoát, lúc này ta hoàn toàn không còn vẻ tê liệt trước mặt Điêu Xuyên.

Thế nhưng, khi một bệnh nhân khác trong phòng bệnh trở về, La Ngọc Thu rốt cuộc hiểu được ý cười vi diệu của người đàn ông trước khi rời đi là gì.

Người phụ nữ cùng phòng, ban đầu giống như người bình thường, La Ngọc Thu vội vàng hỏi thăm cô ta về chuyện của bệnh viện này, người phụ nữ cũng rất phối hợp, nói ra tất cả những gì mình biết, cho đến khi sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, trên mặt xuất hiện vẻ hung ác.

La Ngọc Thu giật nảy mình, đối phương đã nhanh chóng nhào lên người ta, bắt đầu đánh đập ta.

Cơn đau quen thuộc lại một lần nữa ập đến.

Nửa đời sau, ta vẫn sống trong ác mộng, không được giải thoát.

Quý Thừa Tu rời đi không lâu liền nhận được tin tức từ cấp dưới, khi nhìn thấy Điêu Xuyên quyết định đến thành phố A tìm Trì Tiêu Tiêu, hắn kinh ngạc nhướng mày, chuyện này thật sự ngoài dự kiến của hắn.

Vốn định từ từ xử lý Điêu Xuyên, không ngờ lại có diễn biến này.

Hắn cũng không có ý định ngăn cản, dù sao người ta cũng là cha con ruột, ngăn cản người thân gặp mặt thì quá đáng quá.

Có thời gian không bằng suy nghĩ xem ở đây có gì ngon, có gì hay, hắn có thể mang về cho Vân Xu.

Mang gì về thì tốt nhỉ, nghe nói bánh ngọt ở đây không tệ.

Vân Xu sẽ thích chứ.

Tác giả có lời muốn nói: Ở dòng thời gian nguyên gốc, cha mẹ tra nam cũng đến thành phố A, bất quá người bị tìm đến cửa là nguyên chủ.

PS: Cái chứng cuồng nộ kia là tôi bịa, không cần để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play