Không ai nói với vi thần, công chúa Thanh Liên và thái tử là song sinh a!
Hai người bọn họ trông y hệt nhau!
Công chúa siết chặt cổ tay ta, chậm rãi đứng dậy.
Hảo gia hỏa, nàng còn cao hơn ta nửa cái đầu!
“Co… Công chúa, tay ngài khỏe quá đấy.”
Ta cười gượng một tiếng.
Ngay sau đó là một tiếng kêu kinh hãi.
Nàng đột ngột kéo mạnh, lôi ta thẳng vào trong lòng nàng.
Sau đó, nàng cúi xuống, ghé sát tai ta nói một câu.
Lập tức, toàn thân ta nổi da gà, ta vội ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tống tướng quân đã phá hỏng kế hoạch thống nhất thiên hạ của Cô, giờ phải làm sao đây?”
Ai đó có thể nói cho ta biết…
Công chúa to lớn như vậy, sao lại biến thành Thái tử rồi?!
Ta lập tức giật khỏi vòng kiềm tỏa của hắn, lùi ra xa mấy trượng.
“Thái… Thái…” Ta lắp ba lắp bắp, nhưng trong ánh mắt thoáng thấy có bóng người ngoài cửa sổ, liền lập tức đổi giọng:
“Thái mỹ nhân! Công chúa ngài thực sự quá xinh đẹp, thần cần ra ngoài hít thở không khí!”
Ta phi thân lao ra khỏi phòng, đuổi sạch mấy tên huynh đệ đang núp trong góc tường hóng chuyện động phòng, sau đó nhảy lên mái nhà kiểm tra từng ngóc ngách.
Sau khi xác nhận không có ai nghe lén, ta mới tim đập thình thịch quay trở lại phòng.
Thịnh Thanh Huyền cài đầy trâm vàng trên đầu, khoác trên mình hỷ phục của nữ nhi, lười biếng tựa vào mép giường, nhướng mày nhìn ta.
Ta trăm mối ngổn ngang, nét mặt phức tạp, chắp tay hành lễ một cách nghiêm chỉnh.
“Thái tử điện hạ, ngài có thể giải thích cho thần được chăng?”
“Hảo a.” Hắn đáp lại một cách sảng khoái: “Chỉ là những gì Tống tướng quân sắp nghe, toàn bộ đều là cơ mật của Nam Hạ. Nếu lộ ra ngoài, e rằng ngươi chỉ có thể lấy cái chết tạ tội mà thôi.”
Ta lập tức xoay người định bỏ đi: “Vậy thì thần không nghe nữa, thần cũng không tò mò đến thế đâu.”
Thịnh Thanh Huyền vươn tay, một phen bắt lấy cổ tay ta.
“Không kịp rồi, Tống tướng quân. Ngươi và Cô, đã cùng chung một con thuyền rồi.”
Khi tiên hoàng băng hà, di chiếu truyền lại, giao Hắc Giáp Vệ cho thái tử, còn Phi Điểu Các để lại cho công chúa Thanh Liên.
Đây vừa là đặc ân, cũng vừa là cách giúp bọn họ đứng vững trong hoàng thành đầy rẫy hiểm ác này.
Thế nhưng sáu năm trước, công chúa Thanh Liên lại nhất kiến chung tình với một họa sư trong cung.
Hai người nhân lúc ra ngoài vẽ tranh, vậy mà lại cùng nhau bỏ trốn.
Nàng đi rồi, đồng nghĩa với việc phải dâng hai tay Phi Điểu Các cho kẻ khác.
Thái tử Thịnh Thanh Huyền đương nhiên không thể để mất đi một thế lực lớn như vậy.
Hắn che giấu chuyện công chúa Thanh Liên mất tích.
Công chúa lấy cớ ốm bệnh, không gặp người ngoài.
Phi Điểu Các cũng do Thịnh Thanh Huyền toàn quyền nắm giữ.
Thực sự không thể tránh được, hắn liền đội khăn che mặt, thay công chúa Thanh Liên lộ diện.