Cửa phòng bị vi thần nhẹ nhàng đẩy ra, vi thần vươn tay nhìn một lượt.

Công chúa đang an tĩnh ngồi trên hỷ sàng.

Hơi men đã dần tan, lúc này vi thần mới thực sự cảm thấy căng thẳng.

Chân tay cứng đờ, gần như bước vào trong bằng tư thế tay chân lóng ngóng.

Dưới sự hướng dẫn của nha hoàn và hỷ bà, vi thần cùng công chúa uống chén rượu giao bôi.

Chúng nhân cười cợt rồi lui ra ngoài, để lại vi thần cùng công chúa đơn độc trong phòng.

Vi thần liếc nhìn nàng một cái, trong lòng lưỡng lự có nên vén khăn voan đỏ không.

Sau đó lại nghĩ, tốt nhất vẫn là giữ nguyên.

Chờ nàng không thấy đường, vi thần liền ra tay, từ sau cổ chém nhẹ một đao.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã ngất đi.

Vừa hay! Còn không đau!

Vi thần âm thầm khen ngợi kế hoạch của mình, chậm rãi ngồi xuống.

“Công chúa…”

Vi thần khẽ gọi nàng một tiếng:

“Đêm đã khuya, chúng ta sớm nghỉ ngơi đi thôi.”

Công chúa không đáp.

Vi thần lại liếc nàng một cái, chầm chậm nâng tay lên, vươn về phía sau lưng nàng.

“Công chúa, thần xin giúp người vén—”

Tay vừa nhấc lên, nhắm đúng vị trí sau gáy, chuẩn bị giáng xuống một chưởng.

Nào ngờ, ngay khoảnh khắc bàn tay vi thần sắp chạm vào làn da nàng, một bàn tay lạnh lẽo bỗng chặt chẽ giữ lấy cổ tay vi thần.

Vi thần: “???”

Công chúa giơ tay còn lại, tự mình vén lên khăn voan.

Một dung nhan khuynh quốc khuynh thành hiện ra trước mắt vi thần.

Vi thần sững sờ.

Không phải vì nàng quá đẹp, mà vì nàng dọa người quá đáng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play