Đúng lúc tôi đang suy nghĩ miên man, một hình nhân giấy bất ngờ bay đến trước mặt tôi. Khác với những lần trước, lần này trên hình nhân có chi chít những dòng chữ nhỏ.

Sự chú ý của tôi bị hút vào đó, tôi vừa định đưa tay ra bắt lấy thì nó đã nhẹ nhàng đậu xuống tay tôi.

Vẫn là tờ hóa đơn siêu thị với các dòng chữ quen thuộc:

【Cai X Ký mì cay】
【Quân X Bảo sữa chua】
【Mì trẻ em hữu cơ】
【Yêu X Lạc chocolate】
【Bánh chocolate X Niya 】
Mấy chữ quan trọng được tô đỏ, tạo thành hình trái tim.

“Thứ này cũng biết bay sao?” Tôi quay lại nhìn cậu, tò mò hỏi.

“Cuối cùng em cũng chịu quay lại nhìn tôi rồi?”

Bị cậu vạch trần suy nghĩ của mình, tôi thấy xấu hổ vô cùng, cứ như một kẻ “vô trách nhiệm” sau khi xong chuyện thì phớt lờ đối phương.

Mà đáng xấu hổ hơn, tôi lại là kẻ “phớt lờ” nhưng đối phương vẫn quan tâm chu đáo, như giúp tôi buộc lại chiếc quần đã tự mình cởi ra.

Ôi trời ơi, tôi không phải người như vậy đâu!

“Ngày hôm nay chúng ta sẽ làm gì?” Tôi vội vàng lảng sang chuyện khác.

“Em nghỉ ngơi vài ngày đi, tôi đã giúp em bôi thuốc rồi. Còn nữa… tôi phải quay về.”

“Hả?” Tôi hoảng hốt, “Chưa hết một tháng mà?”

“Bùa tình yêu chỉ có tác dụng xúc tác cảm xúc, nhưng không thể tạo ra tình cảm từ hư không. Còn vài điều về bùa này, tôi phải về hỏi các trưởng lão.”

“Ồ.” Tôi lúc này mới để ý chiếc vali bạc ở cửa ra vào. “Được thôi.”

Ý cậu ta là tôi không có tình cảm với cậu ta, hay cậu ta không có tình cảm với tôi?

Đột nhiên, tôi không biết phải đối diện với cậu ta như thế nào nữa. Cảm giác như chính cậu ta mới là người “phủi tay không nhận trách nhiệm” sau chuyện xảy ra.

Tâm trí tôi trống rỗng, chỉ nhìn thấy đôi môi cậu khẽ mấp máy, phát ra những âm thanh lẫn lộn như “chuẩn bị”, “về”, “hỏi”.

“Nhưng mà…” Tôi định mở lời giữ cậu ta lại, nhưng chẳng nói được gì rõ ràng.

Cuối cùng, tôi chỉ mấp máy đôi môi, khẽ nói: “Đi đường cẩn thận.”

Nhìn bóng lưng cậu rời đi, tôi mở điện thoại lên.

Người bên cạnh đã không còn, tôi kể qua loa với cô bạn thân về chuyện xảy ra tối qua.

【Aaaaa! Sao cậu lại như vậy chứ?】

Cô bạn thân tỏ ra bất mãn, như thể tôi là kẻ tội đồ.

【Tớ cảm giác cậu mới là người tệ bạc, coi cậu ta như trò tiêu khiển để quên đi bạn trai cũ.】
【cậu ta chắc chắn rất buồn, thất vọng, đau lòng. Thôi đưa cậu ta cho tớ đi, để tớ an ủi cậu trai da nâu bé bỏng với trái tim tan vỡ này.】

Dù cô ấy cố tình chuyển chủ đề, nhưng chẳng phải đúng như vậy sao?

Tôi gửi lại một sticker Kuromi với dòng chữ: “Ủy khuất gì chứ, đều do tớ tự chuốc lấy.”

Lúc này, tôi mới nhận ra, tôi không có cách nào liên lạc với cậu ấy.

Tôi mở ảnh đại diện của Cố Thanh Hoan nhưng không biết phải nói thế nào.

Tôi muốn bảo: “Chị đã ngủ với anh trai em chỉ vì muốn trả đũa bạn trai cũ, và giờ anh em muốn rời đi.”

Hay là: ” Chị thật vô dụng, ngay cả sau khi đã ngủ với anh trai em mà vẫn không nảy sinh tình cảm được.”

Tin nhắn gõ đi rồi xóa, cuối cùng tôi bỏ cuộc.

【Coi như một giấc mơ đi, cậu giờ là người vừa tỉnh mộng, nhưng vẫn còn xúc động.】

Tin nhắn của cô bạn thân lại hiện lên.

【Nhưng mà.】

【Nhưng mà tớ hình như thích cậu ta mất rồi.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play