Nói xong, anh ôm eo tôi, đẩy xe hàng tiến về phía quầy thanh toán, bỏ lại hai người kia cãi cọ phía sau.

Trong lòng tôi thầm đốt một cây nến cho bạn trai cũ, tự nhủ: “Tích đức cho đời.”

“Thanh Trạch, anh mua xong rồi à?”

Tôi luôn có cảm giác danh sách mua sắm như này vẫn chưa đủ.

“Ừ, mua xong rồi.”

Tâm trạng tôi lúc này tệ đến mức không muốn nói chuyện. Nhận ra điều đó, Cố Thanh Trạch nắm chặt tay tôi hơn.

Phải nói rằng, đây là lần đầu tiên sau chia tay tôi gặp lại bạn trai cũ, dù trước đó tôi cố tình tránh mặt anh ta. Tôi không muốn thừa nhận mình từng nhìn nhầm người, cũng không muốn đối mặt với sự tính toán từ người từng gắn bó thân thiết.

Những mối tình thời sinh viên, có lẽ chỉ nên nhìn lại như một ký ức đẹp thời còn non trẻ, bồng bột.

Tôi lặng lẽ để Cố Thanh Trạch dắt tay lên tầng. Anh cẩn thận lấy từng món đồ từ xe hàng để thanh toán, sau đó đưa tôi hóa đơn siêu thị: “Xem này.”

Trên hóa đơn:

【Cai X Ký mì cay】
【Quân X Bảo sữa chua】
【Mì trẻ em hữu cơ】
【Yêu X Lạc chocolate】
【Bánh chocolate X Niya】
Khi đọc kỹ, tôi mới nhận ra: “Cai-Bảo-Nhi-Yêu-Em.”

“Hiểu chưa?” Anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt đầy nghiêm túc và quan tâm.

Tôi nhìn chằm chằm vào hóa đơn một lúc lâu, rồi sự xúc động dâng lên trong lòng.

“Cố Thanh Trạch, tôi có thể ôm anh một chút không?”

Một góc mềm mại nhất trong lòng tôi bỗng chốc bị chạm đến. Đã bao lâu rồi tôi không được ai hết lòng vì mình một cách kiên định như thế? Dường như tôi đã gồng mình mạnh mẽ quá lâu, để rồi mọi cảm xúc như tìm được lối thoát trong khoảnh khắc này.

“Không sao đâu, tôi ở đây mà.”

Tôi đưa tay khẽ chạm vào cậu, ngay lập tức được kéo vào cái ôm ấm áp.

Đầu tựa vào ngực cậu, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ, đều đặn, tôi thấy mọi ủy khuất trong lòng ùa về mãnh liệt.

Bờ vai không kìm được mà run lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cố Thanh Trạch hít thở sâu, nhẹ nhàng cầm tay tôi lên và đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng, đầy sự ấm áp và thương yêu.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác buồn bã trong lòng dường như tan biến đi rất nhiều.

“Cố Thanh Trạch, nhìn tôi đi.”

Khi anh vừa quay đầu, tôi bất ngờ tiến tới, đặt một nụ hôn lên môi anh. Tay tôi vòng từ sau lưng lên gáy, nụ hôn di chuyển chậm rãi từ trán, qua đôi mắt, đến đôi môi.

“Em…”

“Tôi dạy anh.”

Mọi vật dụng trong phòng như nhòe đi, chỉ còn đôi mắt đen thuần khiết của Cố Thanh Trạch là rõ ràng, mang theo một sức hút không thể cưỡng lại.

Cái ôm dịu dàng và những nụ hôn nhẹ nhàng nhanh chóng chuyển hóa, kéo dài một đêm tưởng như vô tận.

7

Mặt trời vẫn mọc như thường lệ, và chúng tôi vẫn là chúng tôi của ngày hôm trước.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã nằm trong phòng ngủ, cơ thể sạch sẽ thoải mái. Có lẽ tối qua khi tôi mệt lả đi, Cố Thanh Trạch đã giúp tôi dọn dẹp.

Mặc quần áo, bước ra phòng khách, tôi thấy tấm bảng “100 cách khiến người khác yêu bạn nhanh chóng” trên tường đã được đánh dấu thêm hai mục:

Đi siêu thị cùng nhau
Hôn nhau
Sau khi tôi đánh dấu thêm mục “Cùng mua nước ngọt”, Cố Thanh Trạch xuất hiện, mang theo bữa sáng.

“Hôm qua chúng ta đâu có mua nước ngọt?”

“À… chuyện đó…” Tôi vội vàng quay lưng lại, không biết phải giải thích thế nào với anh. Có lẽ trong làng không dạy “ẩn dụ” hay “hoán dụ.”

Tôi bối rối không biết đối mặt với cậu ra sao.

“Anh không hiểu đâu.” Sự việc đêm qua xảy ra bất ngờ, giống như một cách để tôi giải tỏa cảm xúc bị kìm nén. Nghĩ tới phản ứng ngượng ngùng vụng về của cạu tối qua, tôi lại càng thêm lúng túng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play