Mùa hè thời tiết oi bức, đến cả ruồi bọ cũng không muốn động, trong khoảng thời gian ngắn khoảnh sân im ắng.

Tô Diên khép sách lại, đứng lên, lười nói thêm câu nào nữa.

Cô xoay người về phòng, im lặng nói với mình rằng đừng đau lòng vì người và chuyện không đáng.

Trương Lan Quyên muốn ngăn cô lại để nói gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng không thể nói được gì.

Qua một lúc lâu, mấy người đàn ông nhà họ Tô lần lượt tan làm về nhà. Bà vốn ôm một bụng tức, lúc này đã có chỗ trút giận.

“Ái Dân, Ái Quân hai anh đứng lại! Bây giờ đã mấy giờ rồi? Sao đến giờ mới về nhà?!”

Tô Ái Dân mặc kệ bà mà đi thẳng về phía nhà chính. Tô Ái Quân không tiện khiến bà mất mặt, dừng bước, vô cùng kiên nhẫn giải thích.

“Gần đây đơn vị có dự án quan trọng, không chỉ một mình con mà ai cũng bận, mẹ không cần lo.”

“Ai lo cho anh? Tiểu Tuyết ra ngoài xem phim tôi không quá yên tâm, anh đi ra ngoài đợi ngóng con bé đi, đợi con bé về thì anh mới được vào nhà, nghe rõ chưa?”

Mệt mỏi cả ngày còn phải nhọc lòng chuyện này, Tô Ái Quân khẽ nhíu mày nhưng vẫn đồng ý.

“Vâng, giờ con đi ngay.”

Lúc này, phòng ngủ tầng hai.

Tô Diên khóa kỹ cửa phòng, chậm rãi sửa soạn mấy món đồ muốn mang xuống nông thôn. Mấy năm nay cô chỉ tích góp được khoảng trăm tệ, sống ở nông thôn mà chỉ dựa vào nó sẽ không duy trì lâu.

Trong tiểu thuyết từng nhắc từ sau năm 1977, thanh niên trí thức sẽ lần lượt trở về thành phố. Hiện giờ là năm 1973, muốn sống thoải mái suốt bốn năm đó sẽ không dễ dàng như vậy.

May thay cô vẫn luôn gửi bài cho một tòa soạn báo nào đó ở Bắc Kinh, mỗi tháng có thể kiếm được chút tiền nhuận bút, đây là lý do khiến cô tự tin khi lựa chọn xuống nông thôn.

Chờ soạn đồ gần xong, ngoài cửa sổ đã sập tối.

Tô Diên cầm khăn lông vừa định đi rửa mặt, liền nghe dưới lầu truyền đến một trận ồn ào, hình như còn có tiếng khóc?

Đúng lúc này có người gõ vang cửa phòng cô, lớn tiếng nói: “Diên Diên, em ngủ chưa? Cha mẹ kêu em xuống lầu.”

Là giọng của Tô Ái Dân, Tô Diên buông khăn lông đi ra mở cửa, chỉ thấy người đàn ông cười đến vui sướng khi người gặp họa khiến cô hơi ngơ ngác: “Anh cười gì thế? Có chuyện gì à?”

Tô Ái Dân dí sát vào cô nói nhỏ: “Đừng nói anh không nhắc nhở em, Triệu Tiểu Tuyết đang một khóc hai quấy ba thắt cổ kia kìa, em phải cẩn thận.”

Trong tiểu thuyết không có tình tiết này, Tô Diên chỉ biết thuận theo tự nhiên, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.

Trong nhà chính, người nhà họ Tô có mặt đông đủ. Tô Kiến Quốc ngồi bên cạnh Trương Lan Quyên, sắc mặt xụ xuống, khí thế áp người.

Triệu Tiểu Tuyết đứng trước mặt hai người, vành mắt đỏ bừng như vừa khóc, vẫn còn đang khụt khịt.

Nghe được tiếng xuống lần, mọi người nhìn về phía Tô Diên, sắc mặt khác nhau.

Thân là người trụ cột trong gia đình, Tô Kiến Quốc lên tiếng trước: “Diên Diên, con lại đây, cha có việc hỏi con.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tô Diên bước lên phía trước, bình tĩnh hỏi: “Người có chuyện gì ạ?”

Tô Kiến Quốc ý bảo cô ngồi xuống, sau đó hỏi: “Rốt cuộc chuyện giữa con với Tiêu Kỳ là sao? Tại sao bên ngoài đều đồn hai đứa sắp sửa kết hôn?”

Lòng Tô Diên khẽ giật mình, nhất thời không hiểu được ý đối phương.

“Con với anh ta đến cả bạn bè cũng không được tính, mọi người đừng tin mấy lời đồn bậy bạ đó.”

Sắc mặt Tô Kiến Quốc hơi dịu đi, Trương Lan Quyên lại không ngồi yên: “Người ta thường nói ruồi nhặng không đậu trên quả trứng không nứt vỏ, nếu cô không làm gì thì sao bên ngoài lại lan truyền tin đồn đó? Phải biết rằng đối với con gái thanh danh là điều quan trọng nhất, sau này trừ Tiêu Kỳ ra thì còn ai có thể cưới cô?”

Bà vừa nói xong, Triệu Tiểu Tuyết đã lập tức trách móc: “Mẹ, con với Tiêu Kỳ mới là một đôi, mẹ đang nói gì vậy chứ?”

“Câm miệng! Thằng Tiêu Kỳ đó vừa nhớ thương Diên Diên vừa đùa bỡn con, không phải người tốt! Sau này cách xa nó ra một chút!”

Tô Kiến Quốc đen mặt răn dạy, không giận mà uy.

Tô Diên như quần chúng hóng hớt chuyện đời, đứng ngoài cuộc, không để tâm lời nói của Trương Lan Quyên.

Còn về điều khác... cô cảm thấy rất rắc rối, không thể nói suôn sẻ được.

Văn Yến cũng vừa xuống lầu, ý nghĩ cũng giống như cô nên thay cô nói:

“Rốt cuộc sao lại vậy? Sao con không nghe hiểu gì hết thế?”

Thấy Tô Kiến Quốc không muốn giải thích, Trương Lan Quyên đành phải lên tiếng.

Ở nửa tiếng trước, Triệu Tiểu Tuyết xem phim xong về nhà, trông rất vui vẻ, Trương Lan Quyên lại lo lắng sốt ruột, dò hỏi cô ta đi xem phim với ai?

Triệu Tiểu Tuyết không giấu giếm mà nói là Tiêu Kỳ, còn nói Tiêu Kỳ đang theo đuổi cô ta, nhưng tạm thời cô ta không đồng ý.

Điều này khiến Trương Lan Quyên khá bất ngờ, suy cho cùng cách đây không lâu thằng nhóc đó đã đến nhà cầu hôn, người dạm hỏi là Tô Diên. Sao quay đi quay lại đã nhìn trúng Tiểu Tuyết?

Chẳng qua nghĩ đến điều kiện của nhà họ Tiêu thuộc số một số hai trong đại viện, Tiểu Tuyết lại ở nông thôn chưa được giáo dục gì, bà không khỏi nghĩ: Hình như Tiểu Tuyết có thể gả cho Tiêu Kỳ cũng tốt.

Cha Tô tan làm về nhà vừa vặn nghe cuộc nói chuyện giữa họ, hôm nay lại nghe được lời đồn vớ vẩn ở nơi khác, cho rằng Tiêu Kỳ chân đạp hai thuyền nên lập tức nổi giận.

Triệu Tiểu Tuyết bị dọa khóc, bấy giờ mới có cảnh tượng Tô Diên nhìn thấy lúc xuống lầu.

“Quả thật Tiêu Kỳ không phải mối tốt, dù là Tiểu Tuyết hay Diên Diên đều không thể gả cho cậu ta.”

Văn Yến làm bộ lòng đầy căm phẫn, trong lòng đang mắng Tiêu Kỳ là thằng khốn dám hủy hoại thanh danh của Tô Diên.

Sợ kế hoạch chuẩn bị tốt bị quấy rầy, Triệu Tiểu Tuyết lại bắt đầu lau nước mắt: “Tiêu Kỳ không phải loại người như thế, anh ấy đã sớm không còn dính líu gì với Diên Diên nữa, không chừng là ai ghen ghét nhà họ Tô của chúng ta hoặc là Diên Diên đã đắc tội ai đó nên mới có lời đồn như vậy.”

Tô Diên nhíu mày, lạnh lùng hỏi cô ta: “Ngày nào tôi cũng ở nhà thì đắc tội được ai? Đừng gán thân phận người bị hại lên người mình, tôi với Tiêu Kỳ không có bất kỳ quan hệ gì hết, cô thích là chuyện của cô, đừng coi tôi là kẻ địch ảo tưởng của mình.”

Lời giả nhân giả nghĩa bị chọc thủng không hề lưu tình, sắc mặt Triệu Tiểu Tuyết tái nhợt, muốn biện giải cho mình.

Nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị cha Tô cắt ngang: “Được rồi, cũng đã muộn, ngày mai mọi người còn phải đi làm, chuyện này về sau rồi tính, về ngủ đi thôi.”

Tô Diên là người đầu tiên xoay người rời đi, không muốn ở thêm một phút nào.

Tô Kiến Quốc làm lơ dáng vẻ đáng thương chực khóc của Triệu Tiểu Tuyết, chắp tay sau lưng trở về phòng ngủ.

Chỉ có Trương Lan Quyên còn ở lại an ủi cô ta: “Tiểu Tuyết, nếu không có những lời đồn đãi kia, có lẽ con và Tiêu Kỳ còn có khả năng. Nhưng hiện giờ mọi người đều cho rằng Diên Diên là vợ chưa cưới của cậu ta, sau này con vẫn nên cách xa cậu ta một chút, không thể dính vào rồi hủy hoại thanh danh của mình, biết chưa?”

Triệu Tiểu Tuyết tức giận khôn cùng, nhưng nghĩ đến thái độ vừa rồi của cha Tô, không tình nguyện gật đầu.

Đêm khuya.

Trương Lan Quyên lăn qua lộn lại ngủ không yên, dùng ngón tay chọc chọc chồng đang nằm cạnh, nói: “Ông có phát hiện con bé Diên Diên đó thay đổi không ít không? Không còn hiểu chuyện như trước kia nữa, đã vậy còn cứ thích chọc người ta tức điên. Giờ tôi nhìn thấy nó cũng hơi sợ sệt.”

Tô Kiến Quốc mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhịn tức nói: “Suy bụng ta ra bụng người, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này bà không thay đổi sao? Tựa như lời bà nói đêm nay là gì? Ai nghe xong mà không chạnh lòng chứ? Diên Diên là đứa trẻ ngoan, sớm muộn gì cũng bị bà chọc tức bỏ nhà đi thôi.”

Trương Lan Quyên ngồi phắt dậy, lập tức không vui: “Tôi có nói gì? Đó chẳng phải vì tốt cho nó thôi sao? Lời người xưa nói thì khó nghe vậy đấy, đúng là có lòng tốt mà nhận lại toàn thứ gì đâu!”

Mặt Tô Kiến Quốc lộ vẻ bất lực, cũng ngồi dậy theo, ôm lấy bà khẽ dỗ: “Được rồi, đừng nóng giận. Con cháu đều có phúc của con cháu, sau này chúng ta bớt quản chuyện của bọn nó lại được không?”

Trương Lan Quyên mím môi không nói gì.

Ngày hôm sau, Tô Diên đi tìm Tôn Tiểu Hổ mượn xe đạp.

Vừa vặn ở trên đường gặp được Tiêu Kỳ, chỉ thấy anh ta nhanh chân bước đến, lạnh giọng chất vấn: “Tại sao em lại đùa anh? Đời này em chỉ có thể gả cho anh, sau này em bớt mơ giấc mộng hồng nương* đi!”

Tô Diên khẽ chớp mắt không hiểu gì: “Tôi đùa anh cái gì? Còn nữa... gì mà mộng hồng nương?”

*Giấc mơ của người mai mối, ý chỉ Tô Diên bớt se duyên cho người khác.

Nhớ tới chuyện hôm qua, Tiêu Kỳ tức giận khó nhịn xuống, lại ấm ức không thôi, “Em biết anh mua vé xem phim của Triệu Tiểu Tuyết nên đưa vé của mình cho cô ta, còn muốn tác hợp anh với cô ta. Diên Diên, em không thích anh đến vậy sao?”

Người đàn ông trước mắt trông vô cùng si tình, Tô Diên lại thờ ơ.

“Tiêu Kỳ, anh sẽ theo đuổi tôi là bởi vì Phó Mặc Bạch, đúng không?”

Người đàn ông ngẩn ra, vội vã giải thích: “Có lẽ ban đầu là vậy, nhưng hiện giờ anh thật sự thích em.”

Tô Diên nhìn vào đôi mắt thâm tình của anh ta, chậm rãi nói: “Từ nhỏ anh và Phó Mặc Bạch đã đối nghịch nhau, phàm là bạn của anh ấy thì đều là kẻ thù của anh. Lúc nhỏ không ít lần tôi bị anh bắt nạt, mỗi lần Phó Mặc Bạch đều sẽ đánh trả thay tôi. Giờ mọi người đều trưởng thành, anh đây là đổi một kịch bản khác bắt nạt tôi tiếp đúng không?”

Tiêu Kỳ: “??”

Lòng anh ta bỗng dưng sinh ra một sự bất lực, không khỏi hối hận tại sao năm đó mình lại bắt nạt cô?

Đều do thằng nhóc cứ ra vẻ đạo mạo Phó Mặc Bạch kia!

“Diên Diên, em tin anh đi, anh không lừa em!”

Tô Diên đạp chân lên bàn đạp, lười tiếp chuyện với anh ta nữa, trước khi đi không quên phủi sạch: “Vé xem phim kia là Văn Yến tặng cho Triệu Tiểu Tuyết, không liên quan đến tôi. Dù tân nương hay hồng nương gì đó, tôi đều không làm.”

“…”

Nhìn bóng dáng dần đi xa của cô, Tiêu Kỳ cắn chặt khớp hàm, chỉ cảm thấy chua xót vô cùng.

*

Mấy ngày sau, chuyện Tô Diên nhờ Văn Yến cuối cùng cũng có kết quả.

Cô đi đến cổng trường, Văn Yến kéo cô đến một nơi hẻo lánh, đưa một lá thư cho cô.

“Ở đây có ba địa chỉ, một cái trong đấy chắc chắn là phòng khám năm đó. Nếu điều tra tiếp mình sợ bị cha chồng phát hiện, sau khi cậu qua đó cậu định làm gì?”

Tô Diên thật cẩn thận cất lá thư đi, cười trả lời: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng.”

Văn Yến suy ngẫm, cảm thấy cũng phải.

Tỉnh Long Giang cách đây ngàn dặm trông ra thế nào còn chưa biết, có mạng để sống là thứ quan trọng trước tiên.

“Mình có ba trăm tệ tiết kiệm, cậu cầm trước mà dùng, sau khi ra ngoài sống không dễ dàng, tuyệt đối đừng bạc đãi bản thân.”

Ở thời đại này ba trăm tệ là một khoản tiền lớn. Sự rộng rãi của cô ấy khiến Tô Diên hoảng sợ, vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần, mình có tiền. Chưa kể sau này mình vừa có tiền nhuận bút vừa kiếm được điểm công, tiền đủ xài là được.”

“Cậu thực sự có tiền?”

“Ừm, thực sự có tiền, không tin về nhà mình cho cậu xem.”

Nghe cô nói vậy, cuối cùng Văn Yến cũng tin.

Sau khi chào tạm biệt, Tô Diên về nhà một chuyến rồi lại đến chợ đồ cũ.

Một năm trước, cô dùng số tiền nhuận bút mình tích góp được mua một chiếc quạt điện sang tay, sản xuất trong nước, ước chừng còn mới chín phần, thứ đồ lớn như thế không tiện đưa xuống nông thôn.

Cô định bán đi đổi lấy tiền.

Giữa ngày hè, gần đây lại vô cùng oi bức, quạt là một món hàng bán chạy.

Cô vừa đặt quạt xuống đã có người hỏi thăm.

“Đồng chí, cô bán nó bao nhiêu tiền?”

Hồi đó cô mua tốn tám mươi tệ, Tô Diên báo giá một trăm ba mươi, đang định cò kè mặc cả với người ta.

Nào ngờ đối phương cảm thấy giá cả hợp lý, bỏ tiền mua nó luôn.

Cầm tiền rời khỏi chợ đồ cũ, cô càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, do dự một lát, quyết định đi tìm Lý Triều Dương hỏi cho rõ ràng.

Trở lại đại viện quân khu vừa vặn là giờ cơm chiều, Tô Diên lập tức đến nhà ăn tìm người.

Xa xa nhìn thấy Lý Triều Dương và Tôn Tiểu Hổ đang múc cơm, cô vẫy tay với họ gọi hai người đến trước mặt mình.

“Nói thật cho chị, rốt cuộc cái quạt năm ngoái mua vào tốn bao nhiêu tiền?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play