Thang Nhạc tắm xong bước ra ngoài, mặc tạm chiếc áo thun và quần của Tưởng Tầm.
Vốn dĩ đồ của cậu ta đã rộng rãi, khoác lên người Thang Nhạc lại càng rộng thùng thình. Cậu không khỏi oán thầm, thật chẳng công bằng, tại sao Tưởng Tầm lại vừa cao vừa đẹp trai như vậy chứ?
Thang Nhạc đứng trước gương so sánh, khung xương cậu nhỏ, vai cũng hẹp, dáng người kiểu này mà béo lên thì trông sẽ thấy rõ ngay. Nhưng từ nhỏ cậu đã tiêu hóa kém, dạ dày cũng không tốt, sau khi đi làm lại càng ăn uống tùy tiện, thế nên chưa bao giờ béo lên nổi. Cậu đứng trước gương lau tóc, thở dài một hơi.
Cậu gầy đến mức nhìn như một cây cọc, vô thức đứng trước mặt Tưởng Tầm mà không hề nhận ra bản thân đang phơi bày rõ vóc dáng. Đôi chân dài, thon gọn, vì luôn cảm thấy mặc quần đùi trông hơi nữ tính nên cậu lúc nào cũng bọc kín trong quần dài. Nhiều năm như vậy, làn da ở đó chưa từng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, trắng đến mức nhợt nhạt.
Tưởng Tầm nhìn Thang Nhạc mặc đồ của mình, trông khác hẳn phong cách thường ngày, cảm thấy khá thú vị.
Nhưng Thang Nhạc chẳng để ý đến ánh mắt từ phía sau, cậu đang suy nghĩ xem nên mua quần áo gì.
Đi làm rồi thì thói quen chi tiêu cũng khác hẳn lúc còn xin tiền từ gia đình. Không biết người khác thế nào, nhưng cậu thì thoáng hơn trước nhiều.
Thế nên cậu không có ý định lấy lại quần áo cũ mà muốn mua mới. Nhưng mua kiểu gì đây? Nhớ lại những chiếc áo sơ mi ca rô mình từng mặc hồi cấp ba và đại học, cậu vẫn cảm thấy không khác gì áo nỉ hay sơ mi bình thường.
Trước đây, một đồng nghiệp nữ từng lạnh lùng bảo cậu rằng, nếu còn mặc mấy thứ quê mùa đó, cả đời này đừng mong thoát kiếp độc thân.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT