5
Tôi ngồi lún sâu vào ghế sofa.
Khi bà Vương trở về, tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Bà xách theo một túi trứng gà ta đầy ắp, hào hứng kể lại cảnh mình giành giật túi trứng cuối cùng từ tay một bà lão khác.
Mãi đến khi tôi bật cười, bà mới yên tâm đi làm việc khác.
Ngay cả bà Vương cũng nhận ra tâm trạng tôi gần đây rất tệ.
Thế mà Giang Hành Châu lại có thể phớt lờ tôi suốt ngần ấy thời gian.
Màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tối đi.
Tôi nhấn mở rồi lại tắt, nhưng nhận được chỉ toàn tin nhắn rác.
Sau bữa tối, bà Vương cũng về nhà.
Căn nhà này, lại chỉ còn mình tôi.
Kể từ khi Giang Hành Châu quyết tâm ly hôn, anh ấy không còn trở về nhà nữa.
Ăn ngủ đều ở công ty.
Tôi đã đến tìm anh ấy, nhưng còn chưa kịp gặp mặt đã bị chặn ngay từ cửa.
Nhận được chỉ là lời nhắn lạnh lùng từ thư ký của anh—
“Giang tổng nói, khi nào cô nghĩ thông suốt, anh ấy sẽ trở về.”
Thành thật mà nói, tôi không hiểu.
Anh ấy mong tôi nghĩ thông suốt điều gì?
Một mạng đổi một mạng, sao có thể dễ dàng như vậy?
Dù có làm thụ tinh ống nghiệm thì sao chứ?
Đợi đứa trẻ ra đời, sau đó ly hôn với Thang Kim Dao, rồi quay về tái hôn với tôi?
Anh ấy nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao?
Nhưng đó là một sinh mệnh.
Là một đứa trẻ bằng xương bằng thịt.
Có huyết thống, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Huống hồ, đó là anh ấy.
Một người mềm lòng như anh ấy.
Lùi một bước, rồi lại lùi thêm một bước.
Đến khi không còn đường để lui, anh sẽ làm thế nào?
Những điều tôi có thể hiểu, lẽ nào anh ấy lại không hiểu?
6
Có lẽ tôi đã bị cúm.
Tỉnh dậy, người nóng bừng, đầu óc thì nặng trĩu, cả người chẳng còn chút sức lực.
Từ sau lần sảy thai ngoài ý muốn cách đây bảy tám năm, sức khỏe của tôi vẫn luôn không tốt.
Mỗi khi giao mùa, bệnh tật lớn nhỏ lại kéo đến.
Những năm trước, Giang Hành Châu đều sắp xếp công việc trước, rồi đưa tôi đến Hải Thị nghỉ dưỡng.
Năm nay, anh ấy vắng mặt.
Không có ai chuẩn bị cho tôi, mà tôi cũng chẳng còn tâm trạng gì nữa.
Tôi định gọi bà Vương mang cho mình một cốc nước, lấy ít thuốc.
Nhưng khi mở điện thoại ra, lại thấy tin nhắn xin nghỉ của bà ấy.
Bà cũng bị cảm, sợ lây sang cho tôi.
Nghĩ một lúc, tôi vẫn nhắn cho Giang Hành Châu một tin:
[Em không khỏe lắm, anh có thể về em một lúc không?]
Trước đây, chỉ cần tôi tỏ ra yếu đuối một chút, anh ấy sẽ chiều theo tất cả.
Tôi đặt điện thoại xuống, kéo theo cơ thể nặng nề vì bệnh, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Hy vọng khi tỉnh dậy, anh ấy sẽ ở bên cạnh tôi, dịu dàng chăm sóc tôi như trước đây.
Cổ họng đau rát, tôi bị cơn đau làm cho tỉnh giấc.
Mở mắt ra, ánh hoàng hôn len qua cửa sổ sát đất, phủ lên cả căn phòng thứ ánh sáng màu cam ấm áp.
Trời đã sẩm tối.
“A… Châu…”
Tôi cố nhịn đau, nhưng cổ họng khô rát chỉ phát ra âm thanh khàn đặc khó nghe.
Không ai trả lời tôi.
Tôi như thể bị cả thế giới bỏ rơi.
Mở điện thoại lên, ở phần tin nhắn ghim đầu chỉ có một dòng thông báo màu đỏ.
Tay tôi run lên, nhấn mở tin nhắn.
[Tự gọi bác sĩ gia đình đến đi, chăm sóc bản thân cho tốt.]
Anh ấy không muốn đến gặp tôi.
Thậm chí, đến việc giúp tôi gọi bác sĩ cũng không muốn làm.
Anh ấy thật sự không còn quan tâm đến tôi nữa.