3

“A Châu, anh có sao không? Có ổn không?”

Tôi gắng hết sức đỡ anh ấy dậy.

Anh ấy cố gắng đứng lên vài lần nhưng lại ngã xuống.

Khó khăn lắm mới có thể đứng vững, nhưng cả người lại phải dựa vào tôi mới có thể miễn cưỡng bước đi.

“Đi nghe bác sĩ nói thế nào đi.”

Anh ấy nhìn chằm chằm về phía bác sĩ đang bị đám đông vây lấy.

Tôi chẳng thể lay chuyển được anh ấy, đành phải dìu anh chậm rãi tiến lại gần.

Bác sĩ nói với giọng điệu ôn hòa nhưng nghiêm túc:

“Hiện tại tình trạng bệnh nhân đã ổn định, nhưng vết thương ở chân có nguy cơ nhiễm trùng, hơn nữa não bộ cũng bị tổn thương nghiêm trọng, dẫn đến hôn mê sâu. Trong tương lai, có khả năng bệnh nhân sẽ trở thành người thực vật.”

Lời nói vừa dứt.

Bàn tay Giang Hành Châu siết chặt lấy tay tôi.

Gương mặt vốn đã tái nhợt nay càng không còn chút máu.

Người nhà họ Thang thì như bùng nổ, ầm ĩ đến mức tưởng chừng như có thể lật tung cả bệnh viện.

Mãi đến khi ông cụ Thang quát lớn:

“Đủ rồi! Ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì nữa?! Từ ngày mai, mọi chuyện trong tập đoàn sẽ do tôi tiếp quản. Hòa Trạch vẫn còn nằm trong kia, Kim Dao cũng vẫn còn ở bên tôi. Trong lòng các người đang nghĩ gì, tôi đều biết rõ. Nếu ai dám làm gì sai trái, thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Ông cụ dứt lời, rồi quay sang nhìn chúng tôi.

“Nhóc con nhà họ Giang, chuyện đã đến nước này, tôi cũng sẵn sàng cho cậu một cơ hội bù đắp.”

Vừa nói, ông cụ vừa kéo Thang Kim Dao đang đứng phía sau ra trước mặt Giang Hành Châu.

“Cháu gái tôi hoàn toàn xứng đôi với cậu. Cậu cưới Kim Dao, sinh cho tôi một đứa chắt, xem như một mạng đổi một mạng.”

4

Tôi chết lặng.

Ông ấy lại muốn Giang Hành Châu cưới Thang Kim Dao, sinh một đứa con để bồi thường cho nhà họ Thang.

Thật là nực cười.

Thật là vô lý.

Tôi hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho Giang Hành Châu mau chóng lên tiếng từ chối yêu cầu vô lý này.

Nhưng điều tôi nhận được chỉ là sự im lặng của anh ấy.

Anh ấy thế mà lại đang cân nhắc xem phương án này có khả thi hay không.

Trong lúc hoảng hốt, tôi bị ai đó đẩy mạnh, ngã nhào xuống đất.

“Song Hàng, em không sao chứ?”

Giang Hành Châu gạt tay Thang Kim Dao ra, cả người loạng choạng, nhưng vẫn cố đưa tay về phía tôi.

“Anh Hành Châu, sao anh lại như vậy?”

Thang Kim Dao bị đẩy ra, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, định tiến lên lần nữa nhưng bị ông cụ chặn lại bằng cây gậy.

“Qua một thời gian nữa, khi anh Hành Châu của con ly hôn xong, tự nhiên sẽ thân thiết với con.”

Ông ấy chắc chắn rằng Giang Hành Châu sẽ ly hôn với tôi.

Một cơn hoảng loạn bất chợt ập đến.

Tôi nắm chặt lấy tay Giang Hành Châu, nhìn thẳng vào mắt anh ấy, không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh.

“Anh sẽ ly hôn với em sao?”

“Không…”

Chữ “không” vừa ra khỏi miệng, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng bước chân vội vã của y tá cắt ngang.

“Bệnh nhân xuất hiện biến chứng hậu phẫu! Người nhà ở đâu? Mau ký vào giấy cam kết phẫu thuật!”

Giang Hành Châu nhìn tôi rất lâu, cuối cùng chỉ khẽ trấn an:

“Đừng sợ, chúng ta về nhà rồi nói sau.”

Tim tôi trầm xuống đáy vực.

Anh ấy thật sự đã dao động trước lời đề nghị đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play