Một lúc lâu sau, Hoa Nhung Chu mới lên tiếng:
"Đệ tử của ông… theo ông bao lâu rồi?"
Ngô Đường sững lại, không ngờ hắn lại hỏi về đồ đệ của mình.
"Nó là con của họ hàng ở quê ta. Gia đình nghèo khó nên cha mẹ gửi nó theo ta học nghề. Năm nay nó vừa tròn mười sáu, vẫn là cái tuổi vụng về." Nhắc đến đồ đệ, Ngô Đường nói không ngừng: "Mấy hôm trước nó còn gói nhầm thuốc cho bệnh nhân. May mà không phải bệnh nặng, ta chỉ phạt nó nhịn ăn một ngày, vậy mà nó tủi thân lắm. Thằng bé bình thường thích cãi lại ta, lẽ ra nó phải gọi ta là sư phụ, theo vai vế thì cũng nên gọi là thúc. Nhưng chỉ khi gây họa, sợ bị phạt, nó mới ngoan ngoãn gọi ta một tiếng sư phụ…"
Mười sáu tuổi… thật là một độ tuổi đẹp. Tuy lời nói của Ngô Đường phần lớn là than phiền, nhưng trong giọng điệu lại tràn ngập sự yêu thương.
Ông nói rất lâu mới nhận ra "bệnh nhân" chỉ hỏi một câu rồi không nói gì thêm. Lúc này, Ngô Đường mới hơi ngượng ngùng mà im lặng.
Nửa nén hương trôi qua, Ngô Đường đã băng bó xong tất cả vết thương trên người Hoa Nhung Chu. Nhìn ra bên ngoài, trời vẫn chưa sáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play