Nhà Trần Ái Nguyệt không có nhiều ghế dài, đại đội cũng không có tài lực làm bàn ghế nên đều là tự ngồi dưới đất nghe giảng bài.
Kim Chi Nhi mang đến cho Mạc Như một cái ghế đẩu bốn chân để cô ngồi cho thoải mái, Mạc Như nhìn cô bé cười, Kim Chi Nhi vội chạy đi. Cô bé chỉ có thể lén lút học cùng Mạc Như nhưng lại không dám mạnh dạn đến ngồi nghe.
Mạc Như để bút chì và cuốn tập cùng nhau, cô và Chu Minh Dũ cùng dùng chung bảng đá. Chu Bồi Cơ ngồi bên cạnh cầm một chiếc bảng đá nửa thước, bên trên không biết bôi lên loại sơn đen gì, dù sao cũng trông giống tấm bảng đen nhỏ, còn có mấy viên hoạt thạch thon dài.
Cô thì thầm trong lòng: Có tay nghề đúng là có khác.
Cô rất tò mò lý do Chu Bồi Cơ không học tiểu học hay trung học gì đó, theo lý mà nói, nhà hắn yêu thương hắn như thế, không đến mức không đi học nổi.
Nghe nói, lúc nhỏ hắn còn học đến năm lớp ba, sau đó có lẽ không thích đi học nữa nên nghỉ rồi, hắn không thích học thì đương nhiên nhà hắn cũng mặc kệ.
Thời điểm này, những đứa trẻ ở quê rất ít học, thứ nhất là ý thức học chưa mạnh, đời này qua đời khác làm ruộng nên không cảm thấy con mình cần học. Thứ hai là thôn này không có trường học, phải đi hơn năm dặm đến Phạm Mộc Tượng. Thứ ba đương nhiên là học phí rất hạn chế, thời điểm này không có nghĩa vụ giáo dục nên học phí rất đắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play