Cố Dao Cầm trông tiều tụy hơn rất nhiều so với lần gặp trước, trên người cô ta không còn chút dấu hiệu nào của tham vọng ngút trời. Khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ sợ hãi, bất an, ánh mắt đầy lo lắng thỉnh thoảng liếc về phía Trần Minh Hi, như thể chỉ cần đối phương động đậy cũng đủ khiến cô ta kinh hồn bạt vía.
Cố Lan Tranh lặng lẽ quan sát Cố Dao Cầm trong trạng thái hoảng loạn như vậy. Trong ký ức của cô, lần cuối cùng cô thấy Cố Dao Cầm như thế này là ở kiếp trước, tại viện nghiên cứu. Rõ ràng, chỉ khi bị dồn ép đến đường cùng, Cố Dao Cầm mới trở nên thấp thỏm bất an như thế.
Còn Tạ Hoài Du, vì ở kiếp trước đã nhiều lần không trực tiếp đối mặt với Cố Dao Cầm sau khi cô ta mất dị năng, nên ấn tượng duy nhất anh có về cô ta chỉ là một kẻ điên loạn, đầy hận thù, muốn kéo tất cả mọi người xuống nước cùng mình.
Những người khác trong nhóm chưa từng thấy một Cố Dao Cầm như thế này. Bọn họ nhất thời chỉ biết nhìn nhau, không biết nên có cảm giác gì.
Nhưng Giang Chỉ, rõ ràng chẳng hề để tâm đến trạng thái của Cố Dao Cầm. Ông ta vẫn giữ dáng vẻ thanh lịch, giọng nói trầm ấm, lịch sự đưa tay ra mời cô ta:
“Đi thôi, để chúng ta cùng trở về và ôn lại chuyện cũ. Mặc dù viện nghiên cứu trong ký ức đã bị bỏ hoang, nhưng những người từng chứng kiến cô lớn lên vẫn còn đó. Tôi tin rằng cô sẽ hồi tưởng lại những khoảng thời gian vui vẻ đã từng có ở đó.”
Thấy Cố Dao Cầm co rúm lại, ông ta dường như còn “tốt bụng” chỉ tay về phía Trần Minh Hi, người đang đứng im lặng ở một bên. “Chẳng lẽ cô không muốn gặp lại mẹ mình sao? Dù rằng lúc trước hai người có chút bất hòa, nhưng giữa mẹ ruột và con gái, làm gì có thù hận lớn đến vậy? Bà ấy vẫn rất yêu cô, nếu không đã chẳng để cô rời đi, đúng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT