“Con hiểu mà.” Cố Lan Tranh cười, dùng đũa gắp cho Mạnh Cẩn Tú một miếng thịt. “Giờ con ổn rồi.”
“Ừ, giờ mẹ yên tâm hơn nhiều rồi.” Mạnh Cẩn Tú cũng mỉm cười, chợt nhớ ra điều gì đó, mắt sáng lên. “Nhắc mới nhớ, Hạ Thần Phong chắc cũng về cùng Hoài Du đúng không? Thằng bé đó lúc nào cũng hoạt bát, mỗi lần nhìn nó mẹ lại thấy vui vẻ hẳn lên.”
Tạ Hoài Du khựng lại, đũa trong tay anh ngừng một chút. Anh nhìn Mạnh Cẩn Tú, nhưng không nói gì.
“Nhưng A Sầm cũng không tệ. Nó rất biết cách chăm sóc người khác, làm bánh ngọt cũng ngon, lại khéo miệng, rất giỏi làm người ta vui. A Nghiễm cũng thế, nho nhã lễ phép, lại chu đáo, biết cách đối nhân xử thế. Còn A Chấn, tuy nhìn qua có vẻ thô lỗ, ít nói, nhưng thực ra lại rất tinh tế, tính cách cũng tốt, ở cạnh rất an tâm. Nếu mẹ trẻ lại hai mươi tuổi, chắc chắn mẹ sẽ thích kiểu người như A Chấn.”
Tạ Hoài Du nhìn Cố Lan Tranh với nụ cười bất đắc dĩ, quay sang nói với Mạnh Cẩn Tú: “Mẹ, đây là chuyện có thể nói sao?”
“Con đừng xía vào. Nhìn con là mẹ đã thấy bực mình rồi. Con giống hệt cha con, lầm lì ít nói, cứ tưởng là cao ngạo, hóa ra là quá mức dè dặt, lúc nào cũng phải ép người ta chủ động. Con cứ chờ bị người mình thích bỏ rơi đi.” Mạnh Cẩn Tú hừ một tiếng, ăn miếng cuối cùng rồi đặt đũa xuống bàn, lườm Tạ Hoài Du một cái.
Tạ Hoài Du im lặng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play