Lục Chấn lập tức dùng dị năng gió làm chệch hướng phần lớn những mảnh vỡ đang bay về phía bọn họ, nhưng vẫn có một mảng lớn bê tông đổ sập chắn ngang lối đi.
Cảm giác nguy hiểm đột ngột tăng vọt. Bức tường mà dị năng cấp ba còn không phá nổi lại dễ dàng bị xô đổ như vậy.
Giữa đám bụi mù, một hình dáng người lờ mờ hiện ra từ đống đổ nát. Cơ thể đó vặn vẹo kỳ dị như đang vật lộn với một nỗi đau khôn xiết, phát ra tiếng rên rỉ chói tai: “Đưa tôi đi cùng... Đừng bỏ tôi lại... Tôi cũng muốn... rời khỏi nơi này... Tôi không phải quái vật... Tôi là người mà! Sao lại không quan tâm đến tôi?”
Khi bụi dần tan, gương mặt của Trương Lệ Sa lộ ra. Cô ta vẫn mặc bộ đồ trước đó, nhưng cặp kính trên mặt đã biến mất. Đôi mắt cô ta trợn to, đồng tử đen như vết mực lan ra, dần nuốt chửng toàn bộ lòng trắng. Tay chân cô ta cong quặp theo những góc độ kỳ quái, dường như bị kéo dài một cách thô bạo, vừa mảnh khảnh vừa dài ngoằng. Trên làn da đen sẫm mọc ra những sợi lông tơ đen nhỏ li ti.
Cô ta đau khổ gào thét, cào cấu mặt đất. Móng tay cắm sâu vào sàn nhà, mỗi lần cào lại phát ra những tiếng ken két ghê rợn.
“Đưa tôi đi! Tôi là con người! Tôi thật sự là con người mà!!”
Khuôn mặt của Trương Lệ Sa nhanh chóng thối rữa, lớp da bị cô cào nát, để lộ những vết thương đen ngòm, thịt hai bên vết thương cuộn lại, lộ ra sắc xanh xám chết chóc. Một mùi hôi thối nồng nặc xen lẫn với hơi ẩm từ cơ thể cô tràn ngập không gian.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT