Khi đến sâu trong rừng trúc, Triệu Văn Tuyên dường như gom đủ can đảm, ngẩng đầu nhìn Cố Lan Tranh, giọng nhẹ nhàng: “Đàn chị Cố, không ngờ lại gặp được chị. Thấy chị bình an, em thật sự rất vui.”
“Tôi không sao.” Cố Lan Tranh quan sát anh ta, thấy hôm nay anh ta mặc một bộ đồ thể thao, vóc dáng gầy gò, mái tóc dài hơi phủ xuống tai. Trên gương mặt trắng trẻo là một chút ửng hồng. “Em có phải là dị năng giả không?”
Triệu Văn Tuyên lắc đầu, hai tay xoắn lấy mép áo, ngập ngừng nói:
“Em không phải dị năng giả. Sau tận thế, anh Lưu cứu em, từ đó em ở lại khu an toàn, làm vài việc nhỏ trong khả năng.” Nói rồi, anh ta lại ngước nhìn cô một cái, khẽ nói thêm: “Hôm qua cũng là lần đầu tiên em ra ngoài khu an toàn.”
Cố Lan Tranh tiến thêm một bước, giọng hạ thấp: “Hôm qua là lần đầu tiên ra ngoài? Nhưng nhìn em không giống người lần đầu làm chuyện này.”
Triệu Văn Tuyên xoa mặt, ngượng ngùng nói: “Chị nói mấy thùng giấy đóng gói à? Tất cả đều là anh Lưu giúp em chuẩn bị. Không ngờ lại tình cờ gặp chị ở đó.”
Cố Lan Tranh tiến thêm một chút nữa, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Trong ánh mắt anh ta vẫn còn sự ngây thơ của một thiếu niên, nhưng khi bị cô nhìn chằm chằm, anh ta bối rối, đảo mắt liên tục, hai tay càng nắm chặt vạt áo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT