Lục Chấn nhận lấy xác chết mà Tạ Hoài Du xách theo tay kia, nhìn qua một lúc rồi cau mày như suy nghĩ gì đó. Minh Sầm ghé lại, dựa vào ánh sáng yếu ớt của ánh trăng để nhận diện khuôn mặt dính đầy máu, sau đó nói: “Đây chẳng phải người đã xuống xe khách hôm nay sao?”
“Thật à?” Hạ Thần Phong nghe vậy cũng ghé lại nhìn. Nhìn một lúc lâu mới nhận ra: “Chết tiệt, bọn họ dám lừa người! Đây là một cái bẫy!”
“Chắc không phải.” Mặc Nghiễm từ trong nhà bước ra, tay trái xoa trán, tay phải cầm một chiếc khăn ướt, trông có vẻ khó chịu.
“Tôi nghe họ nhắc rằng Lưu Uy đã nghi ngờ họ. Chắc Lưu Uy không cùng phe với họ.” - Cố Lan Tranh chỉ vào người đang bị Tạ Hoài Du xách, bình thản nói: “Gã này vừa nói chuyện bán người như thể đó là việc thường ngày. Có vẻ đây không phải lần đầu họ làm chuyện này.”
“Đưa anh ta vào trong thẩm vấn.” Mặc Nghiễm lách người sang một bên, nhường đường để Tạ Hoài Du kéo người vào. Anh ném gã lên ghế, khiến gã đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm.
Những người khác cũng đi vào. Hạ Thần Phong rón rén ghé sát Cố Lan Tranh, vừa cười vừa thì thầm: “A Nghiễm không chịu được phòng bẩn, để anh ấy ở cái phòng đó khác gì bắt anh ấy ngủ ở bãi rác.”
Khi bước vào phòng, Cố Lan Tranh cuối cùng cũng hiểu tại sao Mặc Nghiễm lại khó chịu như vậy. Trần nhà, tường, sàn, thậm chí cả cuối giường và bậu cửa sổ đều vấy máu. Nhiều chỗ máu vẫn chưa khô, giẫm lên phát ra tiếng nhão nhoẹt như đạp vào vũng nước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play