Chuyến tàu kéo dài mười lăm tiếng, đối với một người đã quen đi máy bay như Tần Mạn, nó là một hành trình dài đằng đẵng.
Trên tàu, tiếng nói chuyện, tiếng ngáy và tiếng khóc trẻ con cứ liên tục vang lên.
Nhưng thay vì bực bội, cô lại cảm thấy hy vọng về tương lai sắp tới.
Sau khoảng hai tiếng, cô bắt đầu buồn ngủ, đầu gục xuống cửa sổ. Giang Tông thấy vậy, nhẹ nhàng đỡ lấy cô, để cô dựa vào vai mình.
Tần Mạn khẽ tỉnh giấc, nhìn anh bằng đôi mắt ngái ngủ. Giang Tông cười, vén tóc cô sang một bên.
“Ngủ đi, dựa vào anh mà ngủ, đừng để cổ đau!”
Cô mỉm cười, kéo tay anh, rồi dựa vào anh tiếp tục ngủ, một giấc kéo dài ba tiếng. Dọc đường, nhân viên phục vụ đẩy xe bán đồ ăn nhiều lần làm cô thức dậy.
Đến khi xe phục vụ đến lần nữa, rao bán đậu phộng, hạt dưa, cơm hộp, Tần Mạn mới hoàn toàn tỉnh dậy, không thể ngủ tiếp.
“Em có đói không? Có muốn ăn cơm hộp không?” Giang Tông hỏi, vẫn ngồi yên suốt ba tiếng để cô có thể ngủ thoải mái.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT