Sao huynh ta lại có thể coi trọng một kẻ như thế này chứ? Thật khiến người ta buồn nôn.
Kìm nén sự chán ghét, ta nói: “Bệ hạ, nếu khó khăn lắm ca ca mới có thể đến thăm thần thiếp, vậy có thể mời ngài rời đi một lát được không? Để thần thiếp có thể trò chuyện riêng với huynh ấy.”
Triệu Cao nheo mắt nhìn ta, thấy vẻ mặt kiên quyết của ta, hắn ngẫm nghĩ rồi đáp lại bằng ánh mắt khó đoán.
Triệu Cao cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý, nhưng trong giọng nói không giấu được vẻ đe dọa ngầm: “Trẫm đã rõ. Nếu vậy, nàng cũng đừng nói chuyện với Quý tướng quân quá lâu. Dù sao tướng quân đã đi đường dài không ngừng nghỉ, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
Ca ca ta vừa mới tròn 28 tuổi, kế thừa tài năng và sức mạnh từ lão hầu gia, dũng mãnh thiện chiến, được phong làm Hộ quốc Đại tướng quân nhờ vào chiến công hiển hách khi tiên đế còn tại vị.
Trên khuôn mặt rám nắng, gầy gò ấy lẽ ra nên có vẻ uy nghiêm và trầm ổn, nhưng khi thấy ta yếu ớt nằm trên giường bệnh, tất cả những gì còn lại chỉ là nỗi xót xa và lo lắng.
Ta cố gắng nở nụ cười, mời huynh ấy ngồi xuống: “Dọc đường đi huynh có bị thương không?”
“Có muốn ta giúp muội xử lý vị Quý phi đó không?”
Hai câu nói gần như cùng thốt ra, khiến ta bất ngờ không ít. Không ngờ Quý Viễn Hành lại yêu thương muội muội đến thế, mà cũng gan dạ đến vậy.
“Ta biết sau khi hắn đăng cơ, đối xử với muội không còn như trước nữa. Thật ra ta cũng từng khuyên muội…”
Ca ca nhíu mày, liếc nhìn sắc mặt của ta, lưỡng lự không biết có nên tiếp tục hay không.
“Huynh nói đúng. Triệu Cao vốn không phải là người đáng dựa dẫm. Thanh Thanh đúng là đã hồ đồ rồi.”
Ta thở dài, tự trách bản thân đã quá si mê mà để tình yêu làm mờ mắt.
Nghe vậy, Quý Viễn Hành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, khi xưa huynh ấy và lão hầu gia đều không đồng tình với hôn sự này, nhưng Quý Thanh Thanh cứ nhất quyết khóc lóc đòi gả nên họ buộc phải chấp thuận.
Trước đêm Triệu Cao tiến hành cuộc đảo chính đoạt quyền, ca ca ta còn từng giúp đỡ hắn.
Huynh ấy cũng từng nói với Quý Thanh Thanh rằng, nếu ngày mai cuộc chính biến diễn ra suôn sẻ, nàng sẽ trở thành hoàng hậu duy nhất của Triệu Cao.
Khi đó, Quý gia sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho hoàng thượng. Nhưng nếu cuộc chính biến thất bại, huynh ấy sẽ liều mạng cứu nàng, đưa nàng cùng với sính lễ và đồ cưới đã chuẩn bị sẵn, rời khỏi hoàng cung, đi đến một nơi sơn thủy hữu tình mà sống, không bao giờ trở lại.
Quý Viễn Hành, từ đầu đến cuối, chỉ mong muội muội của mình có được cuộc sống bình an.
Nhìn huynh ấy, ta đột nhiên thấy có chút ngưỡng mộ Quý Thanh Thanh.
Thực ra, trước khi gặp Triệu Cao, cuộc sống của nàng thật sự rất hạnh phúc. Được yêu thương bằng tình cảm chân thành, nhưng nàng lại vì những lời hứa hẹn giả dối mà xiêu lòng, cuối cùng hại chết cả gia đình yêu thương nàng thật sự.
Ta nắm chặt tay Quý Viễn Hành, khẽ nói: “Ca ca, giúp muội một việc được không?”
Ba ngày sau, Quý Viễn Hành giao lại binh quyền, lấy lý do tự ý dẫn quân hồi cung để xin chịu phạt, tự nguyện trở về quê làm ruộng.
Trong cung, ngoài cung đều xôn xao chờ xem trò cười của ta – một nữ nhi dòng dõi thất thế.
Mọi người nói rằng ta chỉ dựa vào gia thế mà lên, với tính cách ngạo mạn của ta vốn chẳng xứng làm mẫu nghi thiên hạ. Thậm chí, còn có tin đồn rằng Triệu Cao sẽ phế hậu, lập Liễu Như Yên lên thay.
Liễu Như Yên nghe tin, bụng đã tròn tám tháng, vội vã đến tìm ta giải thích, nhưng vừa bước vào điện lại đụng phải Triệu Cao – kẻ nhất quyết đến cùng ta dùng bữa.
Lúc đó, ta đang bực mình ném món cua mà Triệu Cao gắp vào đĩa của ta ra ngoài, hậm hực nói: “Bẩn quá!”
Nghĩ bụng lát nữa phải cho thay hết tất cả đồ trên bàn này, kể cả cái bàn.
“Thần thiếp xin bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu nương nương,” Liễu Như Yên khom người cung kính.
“Đứng lên đi.” Triệu Cao dường như đang rất hài lòng kể từ khi Quý Viễn Hành từ quan về quê.
Hắn cười tủm tỉm đỡ Liễu Như Yên dậy, rồi quay lại thấy ta vừa hất đồ ăn đi thì lại càng khoái chí: “Ái phi đã đến, vậy thì cùng dùng bữa nhé.”
Bữa cơm này đối với ta mà nói thật khó mà nuốt trôi.
Liễu Như Yên thấy sắc mặt ta không tốt, cũng rụt rè, chẳng ăn được bao nhiêu. Chỉ có Triệu Cao là liên tục liếc nhìn ta rồi lại nhìn sang Liễu Như Yên, ăn uống vô cùng ngon miệng.
Đến tối, khi ta vừa định tẩy trang và chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng hô lớn của một thái giám: “Hoàng thượng giá lâm.”
Triệu Cao vừa bước vào vừa nhìn ta qua gương đồng, khuôn mặt đầy vẻ đắm say: “Thanh Thanh của trẫm vẫn xinh đẹp như ngày nào.”
Ta nhịn không được mà trợn trắng mắt, hỏi thẳng: “Hoàng thượng, ngài đến đây muộn như vậy có việc gì không? Có gì thì nói nhanh đi, không thì mời ngài về cho.”