Ta bình tĩnh ra hiệu cho tiểu thái giám mang hộp kim bạc đến, rồi châm vài mũi vào các huyệt đạo của Liễu Như Yên.

Khuôn mặt nàng dần dần hồng hào trở lại, mồ hôi lấm tấm trên trán, chỉ một lúc sau, nàng chậm rãi tỉnh lại.

“Hoàng hậu nương nương…”

“Chuyện này không thể nào! Sao ngươi lại biết y thuật?”

Cùng lúc đó, Triệu Cao lao tới, nắm chặt tay ta, nhìn chằm chằm ta chất vấn: “Không thể nào! Đây chắc chắn là màn kịch do ngươi tự biên tự diễn! Người đâu, mau kéo nàng ta đi!”

“Hoàng thượng, nếu ngài tiếp tục diễn vở này, e rằng sẽ khó mà dừng lại một cách êm đẹp.”

Ta nói, gỡ từng ngón tay đang siết chặt cổ tay ta của hắn rồi mỉm cười bình thản.

“Ngươi có ý gì?” Ánh mắt Triệu Cao thoáng hoảng hốt, đồng tử hơi co lại, lộ vẻ căng thẳng.

“Ngài nghĩ xem, nếu ta biết cách giải độc, liệu ta có hiểu được cách mà kẻ hạ độc đã dùng hay không?”

Ta từ từ vuốt ve chiếc túi thơm mới tinh treo bên giường của Liễu Như Yên, cười nhạt: “Ồ, một chiếc túi thơm thật đẹp.”

“Nhưng là do hoàng thượng ban tặng mà!” Ta nói, khiến sắc mặt của Liễu Như Yên tái nhợt.

Trên túi thơm còn thêu uyên ương nữa.

Hắn nhướng mày nhìn ta: “Ngươi dám đe dọa ta sao?”

“Thần thiếp nào dám, chỉ là muốn nhắc nhở hoàng thượng thôi. Dẫu sao thiên hạ này hiện giờ vẫn là của hoàng thượng, trắng đen đúng sai cũng chỉ phụ thuộc vào một ý nghĩ của ngài mà thôi. Mong bệ hạ hãy suy nghĩ cho thấu đáo.”

Nói xong, ta vịn giường từ từ đứng dậy, nhưng đôi chân quỳ quá lâu giờ đã tê cứng, một cơn choáng váng đột ngột ập đến.

Trong khoảnh khắc tối sáng đan xen, ta thấy tiểu thái giám bên cạnh hoàng thượng vội vã chạy vào phòng, nhưng ta đã không còn nghe rõ họ nói gì nữa.

Quá mệt mỏi, ta khép mắt lại, rơi vào bóng tối sâu thẳm.

Khi ta tỉnh lại, đã là mấy ngày sau.

Khi mở mắt ra, người đầu tiên ta nhìn thấy lại là gương mặt của Triệu Cao, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt hắn.

Thật đúng là khiến ta buồn nôn.

Ta nhăn mặt, lạnh lùng hỏi: “Ngài ở đây làm gì?”

Nhưng Triệu Cao lại khác hẳn bình thường, ôn tồn nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy vẻ quan tâm: “Thanh Thanh, nàng cuối cùng đã tỉnh lại. Trẫm lo lắng đến muốn phát điên.”

Ta cau mày, nhìn hắn với vẻ mặt ghét bỏ, khóe miệng khẽ giật.

Đây là ai đây? Triệu Cao sao? Bị ma nhập rồi chăng?

Hơi nghiêng đầu một chút, ta thấy một gương mặt giống ta đến tám phần, đang nhìn ta với ánh mắt đầy lo lắng.

Thì ra là vậy.

Triệu Cao nhìn thấy nét mặt của ta đã hiểu ra mọi chuyện, liền nhéo nhéo tay ta như một lời cảnh cáo, cố kéo ra một nụ cười gượng gạo: “Quý tướng quân nghe tin nàng sảy thai và hôn mê, đã nhanh chóng dẹp xong giặc, phóng ngựa về gấp để thăm nàng đấy.”

“Hoàng hậu nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để Quý tướng quân phải lo lắng thêm nữa.”

Ta nhìn khuôn mặt giả dối của Triệu Cao, lạnh lùng quát một tiếng, rút tay ra khỏi tay hắn, cười mỉa mai: “Không cần bệ hạ lo lắng. Thần thiếp chẳng qua chỉ làm theo thánh chỉ mà thôi. Như bệ hạ đã nói, thân này không đáng giá. Có khi tất cả chỉ là một màn kịch để lừa ngài thương hại mà thôi.”

Hắn sững người lại, rồi bất giác nhíu mày, khẽ lắc đầu như không tin nổi thái độ của ta.

“Không nên nói như vậy với bệ hạ.”

Triệu Cao nâng tay lên, thể hiện dáng vẻ nhẫn nhịn đầy tình cảm: “Không sao đâu, Quý tướng quân không cần để ý. Thanh Thanh chỉ đang giận trẫm mà thôi. Trẫm đã sai, trước đây đã trách oan Thanh Thanh. Trẫm dỗ dành một chút là phải rồi.”

Ta không khỏi cảm thấy ghê tởm trong lòng, thầm mắng hắn là kẻ đáng khinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play