Đêm khuya, Du Lật lại một lần nữa đỏ mặt, trằn trọc trên giường.
Cậu cảm thấy hận mình!
Tại sao cậu không uống nhiều hơn một chút, giống như những người khác, uống đến mức không còn nhớ gì nữa!
Tại sao cậu lại phải nhớ rõ từng chi tiết một cách rành mạch đến thế!
Nếu Yến Tùy biết rằng bạn tốt ngủ với người anh mà minh luôn kính trọng, cậu ta sẽ nghĩ sao đây?
Nếu không, tạm thời vẫn là đừng tiếp xúc với Yến Tùy đi?
Dù sao Yến Tùy đã có bạn gái,luôn dính lấy nhau, sẽ không chủ động tìm cậu.
Du Lật rối rắm cắn cắn đầu ngón tay, kéo tấm chắn điều hòa bị che lại mặt.
Không đúng, mấu chốt nhất chính là, Yến Thời Đình có nhớ rõ chuyện tối hôm qua không?
Còn chưa tìm đến cậu gây phiền toái, chắc là không nhớ rõ nhỉ?
Nhưng tối hôm qua Yến Thời Đình uống còn không nhiều bằng cậu, thật sự sẽ quên sao?
Du Lật xốc lên chăn, thấp thỏm trở mình.
Cậu chắp tay trước ngực, đối với ánh trăng cong cong ngoài cửa sổ, trong lòng yên lặng cầu nguyện:
Chỉ mong Yến Thời Đình tửu lượng không tốt, uống rượu liền quên hết!
……
Du Lật cố ý tránh mặt Yến Tùy một thời gian.
Yến Tùy buổi sáng nhắn WeChat hỏi cậu ở đâu, cậu buổi tối mới hồi một câu: Bận quá, vừa mới nhìn thấy.
Yến Tùy nhắc đến đêm tiệc đó, Du Lật liền đợi đến một ngày sau mới hồi: Thật sự bận quá, xin lỗi, tiệc thế nào vậy?
Cứ như vậy, Yến Tùy tin cậu thật sự rất bận, cũng không tiện đến “quấy rầy” cậu nữa.
Đương nhiên, Du Lật cũng không hoàn toàn nói dối.
Để không cho bản thân rảnh rỗi miên man suy nghĩ, cậu lại tìm thêm công việc buổi tối ở quán bar sau bếp cắt trái cây, đến hai giờ sáng mới tan làm về nhà ngủ.
Cho nên đích thực rất bận.
Nhưng một tuần sau, Du Lật ban ngay đi làm nhà hàng thì gặp Yến Tùy, đối phương đang cùng Hứa Trường Kha ăn cơm.
Trong phòng riêng, Yến Tùy cùng Hứa Trường Kha đã gọi đồ ăn, khi Du Lật cầm thực đơn cứng nhắc bước ra cửa, Yến Tùy cũng đứng dậy đi theo.
“Tiểu Ngư Nhi, cậu nói cậu rất bận, mình đành phải đến đây tìm cậu.”
Yến Tùy nói với giám đốc nhà hàng một tiếng, rồi dẫn Du Lật ra hành lang chỗ rẽ.
Hai người đứng bên một bình hoa lớn, Yến Tùy cúi đầu, xin lỗi nói: “Tiểu Ngư Nhi, thật xin lỗi.”
Du Lật lòng dâng lên cổ họng: “Sao đột nhiên lại xin lỗi?”
Yến Tùy nhìn cậu càng áy náy, nói: “Đêm tiệc hôm đó, đều do mình là chủ nhà mà không chiếu cố tốt cho cậu……”
Du Lật cảm giác lông tơ trên người mình đều dựng đứng lên.Yến Tùy biết cậu ngủ cùng anh mình?!
“Kỳ thật……”
“Mình cũng không ngờ rằng, cái tên Thẩm Duệ kia lại dám làm chuyện như vậy!”
Du Lật định nói ra lời phẫn nộ nhưng lại bị Yến Tùy ngắt lời.
“Hả?” Du Lật chớp mắt, lòng đầy mờ mịt.
Thẩm Duệ?
Yến Tùy nắm chặt tay, đấm mạnh vào tường: “Thật xin lỗi, Tiểu Ngư Nhi, ngày hôm đó Thẩm Duệ đã cho cậu uống chén rượu có thuốc. Dù sao cậu cũng là nạn nhân, mình nghĩ chuyện này nên nói cho cậu biết.”
“Thuốc?” Du Lật lại càng thêm mờ mịt.
“Ừ, loại thuốc kích dục. Không khác gì mấy.”
Vậy ra đêm hôm đó, cậu không phải say rượu rồi loạn tính, mà là bị Thẩm Duệ hạ thuốc?
Du Lật nhất thời cảm thấy lòng đầy phức tạp.
Câuh mím môi, sau một lúc lâu đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Không sao, chuyện này không liên quan đến cậu. Tất cả là do mình không có cảnh giác.”
Yến Tùy nhìn Du Lật, ánh mắt muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Du Lật là một người rất dễ hiểu, quen biết ba năm, Yến Tùy hiểu rõ tính cách của Du Lật hơn ai hết.
Người bạn này của anh luôn đơn thuần, có lẽ còn không biết trên đời này lại có chuyện hạ thuốc bẩn thỉu như vậy.
Hơn nữa, Du Lật không biết cách từ chối người khác, như lời cậu nói, nếu biết Thẩm Duệ là người anh quen biết, chắc chắn sẽ không đề phòng.
Nói đi nói lại, hắn thật sự phải chịu một nửa trách nhiệm.
Nhưng lời này, anh không thể nói với Du Lật, nếu không Du Lật sẽ càng ôm hết trách nhiệm vào lòng.
Yến Tùy nói: “Cũng không thể trách cậu, tất cả đều là do Thẩm Duệ gây ra.”
Anh thở dài, rồi nói tiếp: “Chuyện này đã giao cho anh của mình xử lý, ngươi yên tâm, hắn sẽ không bỏ qua Thẩm Duệ đâu.”
Nghe Yến Tùy nhắc đến anh của hắn, Du Lật không khỏi cảm thấy một chút căng thẳng.
Nếu Yến Tùy đã biết Thẩm Duệ cho cậu uống thuốc, vậy anh có biết chuyện đêm đó cậu cùng Yến Thời Đình ngủ chung không?
Trong lòng Du Lật, chuyện này còn đáng sợ hơn cả việc cậu tỉnh dậy và phát hiện mình đã ngủ cùng Yến Thời Đình.
Du Lật không dám nhìn thẳng vào biểu cảm của Yến Tùy, do dự nói: “Đêm đó mình uống hơi nhiều, những chuyện xảy ra sau đó, thật sự không nhớ rõ lắm.”
Cậu thử dò xét: “Mình chỉ nhớ là, anh của cậu đã…”
Yến Tùy gật đầu, nói: “Đúng vậy, anh của mình đã gọi bảo an đến tạm thời khống chế Thẩm Duệ, sau đó đưa cậu về phòng khách thường ở của cậu, rồi lại…”
Yến Tùy dừng lại một chút.
Anh suýt nữa đã lỡ lời kể ra cả chuyện anh của mình cũng bị trúng thuốc.
Thần sắc ânh có chút ảo não, nhưng Du Lật đang cúi đầu nên cũng không nhìn thấy.
Yến Tùy tiếp tục nói: “Sau đó chính là buổi sáng ngày hôm sau, anh của mình đã nhìn theo và dạy bảo mình, nói rằng mình cũng nên học cách chọn lựa bạn bè xung quanh.”
Du Lật suy nghĩ một lúc.
Yến Tùy quả thật là một người tốt, dễ hiểu.
Nếu Yến Tùy biết chuyện đêm đó cậu cùng Yến Thời Đình xảy ra, hiện tại chắc chắn sẽ không có thái độ như vậy.
Nếu Yến Tùy không biết, thì cậu cũng không cần quá lo lắng, vẫn có thể bình thường giao tiếp với Yến Tùy, cứ xem như bạn bè bình thường.
Du Lật thầm yên tâm.
“Kẻ xấu đã bị trừng phạt là tốt rồi, mình sẽ không trách cậu, cậu cũng không cần áy náy.” Du Lật an ủi nói.
Yến Tùy khẽ cười: “Mình đương nhiên biết cậu sẽ không trách mình, chúng ta chính là bạn tốt nhất mà.”
Du Lật cong môi cười lớn, vỗ nhẹ lên vai Yến Tùy: “Món ăn của các cậu chắc sắp lên rồi, cậu mau về phòng đi. Mình cũng phải đi làm việc, không thể lề mề mãi được.”
“Được.” Yến Tùy gật đầu, vẫy tay với Du Lật rồi quay người rời đi.
Du Lật nhìn theo bóng lưng của hắn, bất giác thở dài một hơi.
Yến Tùy không biết là tốt rồi, còn Yến Thời Đình…
Dù sao cơ hội họ tiếp xúc cũng không nhiều, nếu Yến Thời Đình chủ động tìm đến, cậu cứ theo lẽ thường mà tránh đi là được.
*
Thu hồi suy nghĩ, Du Lật xoay người, lại thấy ở phía cuối hành lang bên kia, một nhóm người đang đứng trước thang máy chờ đợi.
Nhóm người kia, trong đó có vài vị thường xuyên xuất hiện trên các kênh tin tức kinh tế tài chính, cùng với rất nhiều bạn học nổi tiếng từ trường Y.
Và ở giữa đám người phía trước, nổi bật như một con hạc giữa đàn gà, chính là người mà Du Lật vừa quyết định muốn tránh mặt —— Yến Thời Đình!
Du Lật hít một hơi khí lạnh, đột nhiên quay người định bỏ chạy, nhưng từ phía sau vang lên giọng của giám đốc: “Tiểu Du, cậu đợi một chút.”
Du Lật dừng bước.
Cậu cứng đờ quay người lại, thấy giám đốc đang tiến về phía mình, không xa đó là đoàn người của Yến Thời Đình đang chờ thang máy.
Có lẽ đã chú ý đến Du Lật, Yến Thời Đình hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc qua.
Du Lật run rẩy, cúi đầu: “Có chuyện gì vậy, giám đốc?”
“Phòng của Yến tổng là Hồng Vận Các, lát nữa cậu cùng Tiểu Dương đi tiếp đón họ. Nhớ phục vụ với thái độ tốt, những người đó đều là những nhân vật mà chúng ta không dám đắc tội.”
“Yến tổng thường không uống rượu trong các buổi tiệc, nhưng các nhân vật khác có thể sẽ nói chuyện lâu, cậu sẽ tăng ca hai tiếng sau 6 giờ, phí tăng ca sẽ được tính gấp ba.”
Cuộc đời chính là vậy, khi bạn càng muốn trốn tránh điều gì, thì điều đó lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt bạn.
Du Lật không thể từ chối, chỉ biết căng thẳng nói: “Vâng, cảm ơn giám đốc.”
Giám đốc gật đầu hài lòng, vỗ vai cậu rồi bước đi.
-
Bên ngoài Hồng Vận Các, Du Lật hít sâu vài lần, đẩy xe đẩy trà bánh cùng đồng nghiệp Tiểu Dương đi vào.
Hồng Vận Các là phòng lớn nhất của Ngọc Đình Hiên, thường được đặt trước cho các buổi gặp gỡ của lãnh đạo cấp cao trong công ty.
Trước khi dọn đồ ăn lên, sẽ có hai người phục vụ mang trà bánh vào phòng, sau đó đợi ở gian ngoài, sẵn sàng xử lý các tình huống đột xuất.
Du Lật nhìn thẳng về phía phòng, cùng Tiểu Dương một trái một phải, nhanh chóng rót trà và dọn điểm tâm lên bàn.
Ánh sáng mờ ảo của trà Phổ Nhị len lỏi qua chiếc chén sứ trắng tinh, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Một người đàn ông trông khoảng 40 tuổi đang chăm chú nhìn về phía Du Lật, ánh mắt dừng lại trên đôi tay thon dài, khéo léo của cậu khi cậu đang pha trà. Bỗng nhiên, ông ta mỉm cười và nói: “Trà ở Ngọc Đình Hiên thật tuyệt, người phục vụ cũng xinh đẹp không kém.”
Lời vừa dứt, vài ánh mắt mơ hồ đổ dồn về phía Du Lật.
Chàng thanh niên khẽ cúi đầu, hàng mi dài và đen như bóng ma phủ xuống, che đi giọt lệ lấp lánh dưới mắt phải, ẩn hiện trong bóng tối.
Du Lật cố gắng lờ đi những ánh mắt đó, động tác pha trà của cậu vẫn nhẹ nhàng, không hề bị ảnh hưởng.
Người đàn ông kia lại hỏi: “Tôi không thích uống Phổ Nhị, Ngọc Đình Hiên có Đại Hồng Bào không?”
Người đàn ông cấp trên rót xong trà, Tiểu Dương vừa nghe thấy liền gật đầu nói: “Có.”
Người đàn ông kia hứng thú bừng bừng, hỏi: “Vậy ngươi ——” ông ta hướng về phía Du Lật giơ giơ cằm, “Ngươi biết pha trà không?”
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Du Lật không thể giả vờ nghe thấy được, cười nhẹ, nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đại hồng bào, ngài yên tâm, trà của chúng tôi đều do những nghệ nhân trà chuyên nghiệp pha chế, đảm bảo chất lượng tốt nhất.”
Ông ta bất mãn nói: “Uống trà, thứ nhất là ngắm lá trà và nước trà, thứ hai là thưởng thức động tác của nghệ nhân pha trà, cuối cùng mới là thưởng thức hương vị của trà để cảm nhận được vị.”
Ý tứ này rõ ràng là muốn Du Lật phải tự tay pha ấm trà này mới được.
Du Lật có chút khó xử.
Ngọc Đình Hiên đúng là có huấn luyện họ cách pha trà, cậu thật sự biết làm, nhưng chắc chắn không thể so được với sự thuần thục của một nghệ nhân pha trà chuyên nghiệp.
Nhưng trong tình huống này, dường như cậu cũng không thể từ chối.
Du Lật cắn nhẹ môi, đang định đồng ý, thì bỗng nghe thấy một tiếng ho khẽ nhẹ nhàng.
Thanh âm này không có gì đặc biệt, nhưng vấn đề là, nó lại phát ra từ phía Yến Thời Đình đang ngồi.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Yến Thời Đình.
Yến Thời Đình nâng chén trà lên, nhưng không nói gì.
Người ngồi bên trái hắn – trợ lí Giang Miêu, cũng chính là người vừa ho khẽ, mỉm cười nói: “Lý tổng muốn xem, vậy hãy gọi nghệ nhân pha trà đến đây đi.”
Đôi mắt hắn hơi nheo lại, càng thêm cong: “Cần gì phải làm khó một người phục vụ chứ.”
Gã đàn ông vừa trêu chọc Du Lật lúc nãy lập tức thu lại vẻ mặt không đứng đắn.
Ông ta nịnh nọt cười nói: “Trợ lí Giang nói đúng, việc chuyên nghiệp thì nên để người chuyên nghiệp làm.”
Giang Miêu lại nhìn về phía Du Lật, giọng điệu ôn nhu nói: “Trà đã rót xong, mau đi tìm nghệ nhân pha trà giỏi nhất đến đây cho Lý tổng đi.”
Du Lật hơi không thể tin mà nhẹ nhàng thở ra, vội vàng gật đầu, “Được, mấy vị đợi một lát.”
Câuh cùng Tiểu Dương đẩy xe đẩy đi vào gian ngoài, dùng bộ đàm liên hệ giám đốc.
Chờ đến khi nghệ nhân trà mang theo bộ trà cụ đi vào phòng, Du Lật cùng Tiểu Dương không hẹn mà cùng thở phào một hơi.
Tiểu Dương kéo kéo cổ áo, nói: “May mà có Yến tổng ở đây, hắn ghét nhất không khí rượu thịt, bằng không hôm nay Tiểu Du ngươi chắc chắn không thể qua được cái hồ trà đó.”
Du Lật ngẩn ra.
Cậu vốn nghĩ rằng các thương nhân đều như vậy, rốt cuộc thường nghe người ta nói, trên bàn tiệc càng dễ nói chuyện.
Cậu thu hồi sự kinh ngạc, hỏi: “Nếu Yến tổng không ở đây thì sao?”
“Chúng ta Ngọc Đình Hiên đại lão bản cũng là lão tổng của công ty, khách hàng đều sẽ cho vài phần mặt mũi, sẽ không quá làm khó dễ người. Giống như hôm nay Lý tổng, là trường hợp hiếm.”
Tiểu Dương suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu gặp phải người khó chơi, bị làm khó dễ xong có thể xin bồi thường, cũng được vài ngàn đồng.”
Du Lật nghe Tiểu Dương dặn dò, gật gật đầu.
Câuh nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa thông vào phòng trong, một lát sau, cậu nói muốn đi toilet, rời khỏi Hồng Vận Các.
Trong toilet, Du Lật cúi người rửa mặt.
Cậu vỗ nhẹ hai má, cố gắng cong cong môi, làm cho khuôn mặt cơ bắp không còn quá cứng đờ.
Một lát sau, cậu lau khô bọt nước trên mặt, quay người bước ra khỏi nhà vệ sinh, bất ngờ đụng phải một người.
Du Lật lập tức cảm thấy cổ họng mình như bị thắt lại.
Xong đời! Đúng là Yến Thời Đình đang đứng một mình!