Đêm đã khuya, sự náo động bên bể bơi cũng đã lắng xuống.

Bác sĩ Từ, người vừa bị đánh thức bởi tiếng điện thoại đang đứng trước cửa biệt thự, ngáp một cái.

Ngay sau đó, ông duỗi người một cái, lười biếng vươn eo, rồi tinh thần trở nên phấn chấn.

Gấp đôi tiền lương khiến ông bị đánh thức giữa đêm khuya cũng chẳng còn tức giận vì phải rời giường.

Bác sĩ Từ nhấn chuông cửa, vài giây sau, cửa biệt thự đã được mở ra.

Người ra mở cửa không phải quản gia,mà là — Yến Thời Đình.

“Yến tổng.” Bác sĩ Từ cười chào hỏi.

“Ừ.” Yến tổng vẫn lạnh nhạt như thường.

Bác sĩ Từ bước vào biệt thự, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng khách, ông mơ hồ nhận thấy trên xương quai xanh của Yến Thời Đình có một vết cắn.

Ông giật mình, nhưng nhờ vào sự năng lực chuyên nghiệp mà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và ánh mắt trở nên bình thản.

Yến Thời Đình dẫn bác sĩ Từ lên tầng hai, bước vào phòng của Du Lật.

Lúc này, Du Lật đang chìm vào giấc ngủ nặng nề trong chăn ấm.

Mái tóc đen mềm mại của cậu hơi rối bù, mí mắt mỏng manh lộ ra một vệt đỏ ửng, lông mi còn đọng lại hơi nước, càng làm tăng thêm vẻ mê hoặc.

Yến Thời Đình đi đến bên giường, nhẹ nhàng kéo một cánh tay của Du Lật ra khỏi chăn.

“Đêm qua em ấy bị trúng dược, cần lấy máu kiểm tra để xác định xem dư lượng thuốc không và liệu có gây nguy hiểm.”

Bác sĩ Từ lần đầu tiên nghe hắn nói nhiều như vậy.

Ông nhanh chóng lấy lại tinh thần, từ hộp thuốc lấy ra dụng cụ để lấy máu của Du Lật.

Ông thao tác rất nhẹ nhàng, nhưng khi kim tiêm đâm vào da, Du Lật vẫn khẽ rên lên một tiếng.

Bác sĩ Từ cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đang dõi theo mình.

Ông nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh và hoàn thành việc lấy máu.

Sau khi xong xuôi, bác sĩ Từ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lúc đó, ông thấy Yến Thời Đình đưa tay ra: “Còn có tôi.”

Bác sĩ Từ : “……”

Hai người trúng dược, trên xương quai xanh của hắn còn lưu lại dấu cắn.

Ông như phát hiện ra một bí mật kinh thiên.

Bác sĩ Từ lau vội mồ hôi lạnh trên trán, lại lấy ra một bộ dụng cụ mới, nhanh chóng và gọn gàng lấy máu của Yến Thời Đình.

“Tôi sẽ đưa mẫu máu đến bệnh viện kiểm tra ngay, kết quả sẽ có vào lúc sáng sớm.”

Bác sĩ Từ thu dọn hộp thuốc, cuối cùng suy nghĩ một chút, lại lấy ra một tuýp thuốc mỡ.

"Khụ," ông chỉ về phía Du Lật trên giường, “Yến tổng, thuốc bôi phía dưới, nếu không cậu ấy sẽ bị sốt.”

Yến Thời Đình dường như ngẩn ra một chút, sau đó gật đầu nhận lấy, khi tiễn bác sĩ Từ ra về, còn đưa cả thùng đá lạnh cho ông mang đi kiểm tra.

……

Du Lật tỉnh dậy trong tiếng chim hót ríu rít.

Đầu và mí mắt đều nặng trĩu, cùng với cơn đau lưng và eo, cùng một cảm giác đau đớn khó tả.

Khó khăn lắm mới mở được mắt, thấy khuôn mặt tuấn tú phi phàm của Yến Thời Đình ngay trước mặt, cậu vội vàng nhắm mắt lại.

Yến, Yến Thời Đình!

Sao cậu lại nằm chung giường với Yến Thời Đình chứ?!

Trong chớp mắt, những hình ảnh đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu cậu.

Cậu uống say, Yến Thời Đình dẫn cậu trở về phòng. Họ lại cùng nhau uống thêm chút rượu, cậu nhìn Yến Thời Đình với ánh mắt đầy mê hoặc, rồi sau đó…

Tin xấu, cậu cùng hắn say rượu sau đó đã làm loạn.

Tệ hơn cả tin xấu, là cậu đã lao vào trước, bị hắn bắt gặp người kia mà còn chưa kịp làm gì đã bị hắn nhìn thấy.

Du Lật hồi tưởng lại những lời đồn đại về Yến Thời Đình, cùng với ánh mắt lạnh lùng mà Yến Thời Đình đã dùng để cảnh cáo cậu trước đây, không khỏi run rẩy.

Cậu nghĩ đến nguyên nhân Yến Thời Đình cảnh cáo cậu, có lẽ là do gia thế của cậu không tốt, hoặc cũng có thể là vì Yến Thời Đình chán ghét đồng tính luyến ái, không muốn người em trai yêu quý của mình bị một kẻ đồng tính để mắt tới.

Hai nguyên nhân này đều có khả năng rất lớn.

Và bây giờ, bị chính kẻ mà hắn chán ghét đồng tính luyến ái ngủ cùng, Yến Thời Đình tỉnh dậy liệu có thể... giết cậu chăng?

Diệt khẩu thì có lẽ quá khoa trương, nhưng khó nói cậu sẽ không bị trả đũa.

Du Lật mặt mày tái nhợt, lén mở mắt ra.

Yến Thời Đình vẫn đang ngủ, gương mặt thư thái, hơi thở đều đặn.

Du Lật nhẹ nhàng thở phào.

Chưa tỉnh dậy là tốt rồi, cậu có thể trốn trước.

Du Lật nhẹ nhàng bò ra khỏi giường, không cẩn thận đụng phải lưng, cậu khẽ rên lên một tiếng "Tê".

Cậu quay đầu tìm kiếm quần áo của mình, thấy một đống quần áo rơi rụng lộn xộn ở mép giường, mặt cậu không khỏi đỏ lên.

Cậu không dám nghĩ nhiều, mặc vội quần áo, hai chân mềm nhũn.

Khi xuống lầu, Du Lật thấy vệ sĩ đang vội vã bước lên tầng, không biết đang tìm kiếm thứ gì.

Cậu không để ý nhiều, cố gắng bước nhanh ra khỏi biệt thự, lên xe rời đi.

-

Du Lật không biết rằng, khi cậu nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Yến Thời Đình đã mở mắt, ánh mắt trong veo.

Chỉ trong chốc lát, Yến Thời Đình ngồi dậy, liếc nhìn chiếc gối và chăn bị xáo trộn bên cạnh.

Nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu.

Yến Thời Đình thu tầm mắt, nhíu mày.

Hắn xuống giường, nhặt chiếc áo ngủ ở mép giường mặc vào, chuẩn bị lên lầu 3 thì vừa lúc đụng mặt vệ sĩ đang đi xuống.

Vệ sĩ mặt đầy mồ hôi, thấy hắn liền thở phào nhẹ nhõm: “Yến tổng, cuối cùng tôi cũng tìm được ngài.”

Yến Thời Đình: “Có chuyện gì?”

Vệ sĩ mím môi, nói: “Hà quản gia đã bắt được một kẻ đột nhập trong phòng ngài, sau khi kiểm tra, chúng tôi phát hiện hắn đã đặt một thứ gì đó vào thùng đá.”

Hắn tạm dừng một chút, rồi áy náy nói: “Là tôi thất trách.”

Hắn phụ trách công tác quản lý an ninh, thường ngày biệt thự đều do hắn tuần tra.

Nhưng tối qua, sau khi Yến Thời Đình trở về, để tránh làm phiền, hắn đã giảm bớt số lần lên lầu 3.

Yến Thời Đình bước lên lầu với động tác dứt khoát.

Hơi nhíu mày, hắn chuyển hướng bước chân về phía một phòng khách khác trên tầng hai.

“Không trách ngươi được.”

Phòng của hắn thường xuyên khóa kín, nhưng đêm qua khi xuống lầu, hắn đã không khóa lại, khiến người kia có cơ hội lẻn vào. Điều này không hoàn toàn là lỗi của vệ sĩ.

“Mang đồ dùng vệ sinh mới đến đây, bảo người lên tầng ba dọn dẹp phòng, những thứ cần vứt thì vứt hết đi.”

“Đưa người đó vào phòng khách chờ. Và đi gọi Yến Tùy đến phòng khách chờ.”

Nghe lời phân phó lạnh lùng của ông chủ, vệ sĩ lo lắng chậm rãi trở về vị trí của mình.

“Vâng.”

Bữa tiệc kết thúc lúc hơn hai giờ sáng, Yến Tùy mới ngủ được hơn bốn tiếng.

Bị vệ sĩ đánh thức, anh ta dụi mắt một lúc rồi mới rửa mặt xong, vừa ngáp vừa bước xuống lầu.

Vừa đến phòng khách, phía sau anh đã thấy Yến Thời Đình đi xuống với đôi giày da Tây.

Yến Tùy nhìn hai người quen mặt xám xịt trong phòng khách, một là bạn thân Thẩm Duệ, một là Tề Gia, người mà anh đã gặp vài lần trong các cuộc họp.

Anh lại nhìn gương mặt âm trầm của anh trai mình, hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Có chuyện gì vậy, anh?”

Yến Thời Đình ngồi xuống ghế sofa, lạnh lùng nói: “Cho nó xem đoạn theo dõi.”

Yến Tùy với vẻ mặt mơ hồ nhận lấy chiếc USB từ vệ sĩ, nhìn một lúc rồi trợn mắt kinh ngạc.

Hình ảnh, Thẩm Duệ vẫn luôn khuyên Du Lật uống rượu. Khi Du Lật quay đầu nhìn về phía sân phơi, Thẩm Duệ từ túi áo sơ mi lấy ra một túi nilon nhỏ, từ trong túi lấy ra một viên thuốc màu lam nhỏ ném vào chén rượu.

Sau đó, Thẩm Duệ đưa ly rượu đó cho Du Lật.

Yến Tùy nổi giận đùng đùng, buông chiếc iPad xuống: “Thẩm Duệ! Cậu dám làm chuyện này với bạn của tôi tại bữa tiệc của tôi?!”

Thẩm Duệ bị anh quát đến thân thể run rẩy.

“A Tùy, tôi……” Anh vừa mở miệng, thấy ánh mắt lạnh lùng phía sau cặp kính gọng vàng của Yến Thời Đình, lại sợ đến mức không dám nói gì.

“Thẩm Duệ, cậu bỏ cái gì vào rượu?” Yến Tùy tiếp tục truy vấn.

Thẩm Duệ vội vàng đáp: “Đó là một loại thuốc trợ hứng, dược tính ôn hòa, không có tác dụng phụ. A Tùy, tôi thật sự chưa làm gì cả, Yến, Yến tổng liền……”

Yến tổng liền ra lệnh đem người đi.

Anh còn chưa nói xong, Yến Thời Đình mở miệng: “Bạn của em, em tự dẫn đi giải quyết.”

Yến Tùy nắm chặt tay, nghe vậy đột nhiên đứng dậy, túm lấy cổ áo Thẩm Duệ kéo ra ngoài.

Sau khi hai người rời khỏi, ánh mắt Yến Thời Đình mới chậm rãi rơi xuống Tề Gia còn lại.

“Cậu là ai?” Giọng hắn không chứa một tí cảm xúc.

Tề Gia thân thể run lên, mới ngẩng đầu liếc nhìn Yến Thời Đình một cái.

“Tôi, tôi là Tề Gia, Yến tổng.”

 Vệ sĩ bổ sung thêm: “Con trai Tề Thắng Xa, chủ tịch bất động sản Thịnh viên.

Tề Gia ánh mắt đầy hy vọng, “Yến tổng, ngài còn nhớ tôi chứ?”

Vệ sĩ liếc nhìn hắn một cái, nhanh chóng kể rõ sự việc.

Tối hôm qua, sau khi biết Yến Thời Đình sẽ đến uống rượu, Tề Gia đã tiếp cận thùng đá để bỏ thuốc. Mười phút sau, cậu ta lén vào phòng Yến Thời Đình ở tầng 3, thấy Yến Thời Đình không có ở đó, liền cởi quần áo và leo lên giường chờ.

Ai ngờ chờ đến mức ngủ quên, Yến Thời Đình cũng chưa về. Sáng nay, cậu ta bị Hà quản gia bắt gặp.

Yến Thời Đình nghe xong không tỏ thái độ, chỉ mở điện thoại xem lại báo cáo xét nghiệm từ bác sĩ Từ.

May mắn, kết quả xét nghiệm máu của Du Lật và hắn đều bình thường.

Thùng đá kiểm tra ra một loại dược vật, là sản phẩm nghiên cứu mới từ nước ngoài, chuyên dùng cho những người có vấn đề về chức năng tình dục, hiệu quả nhanh, dược lực mạnh, nhưng cũng nhanh chóng bị đào thải khỏi cơ thể, tác dụng phụ cực kỳ nhỏ, được đánh giá cao trên thị trường.

Có lẽ vì e ngại làm chuyện này trong trang viên của Yến gia, nên Thẩm Duệ và Tề Gia cũng không dám sử dụng loại thuốc bất hợp pháp nào.

Yến Thời Đình tắt điện thoại.

Hắn trừng mắt, ánh mắt lạnh lùng đổ dồn về phía Tề Gia, lạnh lùng nói: “Gjọi cảnh sát đến "

Vệ sĩ cúi đầu đáp: “ Vâng.”

Tề Gia nghe vậy, sắc mặt trắng bệch: “Yến tổng, thực xin lỗi, là tôi đã làm sai. Xin ngài đừng đưa tôi đến đồn công an, ba tôi biết chắc sẽ đánh chết tôi.”

Vệ sĩ hừ lạnh một tiếng, gọi bảo vệ đến: “Có gan làm, sao không có gan chịu trách nhiệm?”

Bảo vệ nhanh chóng dẫn Tề Gia đi xuống, phòng khách lại trở nên yên tĩnh.

Yến Thời Đình nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ lên đùi.

Một lát sau, Yến Tùy lại xuất hiện.

Cậu ta ngồi thất thểu trên ghế sofa, không thể tin được rằng người cùng lớn lên với mình lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Hơn nữa, tối hôm qua là lần đầu tiên Yến Tuy tự mình tổ chức một buổi tiệc, nhưng trong buổi tiệc đó lại xảy ra hai chuyện không hay.

Bạn thân của mình bị hạ độc, còn anh trai hắn cũng……

Yến Tùy ngồi đối diện trên ghế sofa, Yến Thời Đình nhàn nhạt mở miệng: “Biết hắn là người như nào, Du Lật cũng như em, đều tin tưởng hắn.”

Yến Tùy thân hình chấn động, “Anh, em…… là em vô dụng.”

Yến Thời Đình mở mắt ra, nhìn về phía người đang ngồi đối diện, chính là đứa em mà mình một tay nuôi dưỡng.

“Yến Tùy,” lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy gọi tên Yến Tùy, “Trước nay anh chưa từng can thiệp vào việc giao du của em, nhưng em cũng nên học cách chọn lọc những người bạn xung quanh mình.”

Yến Tùy khẽ mím môi.

Yến Tuy gật đầu, buồn bã nói: “Em đã biết rồi, anh.”

……

Bên kia, sau khi trở về phòng thuê của mình, Du Lật cảm thấy mệt mỏi đến mức ngã vật lên giường và ngủ một giấc dài.

Mãi đến buổi chiều, cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Người gọi đến chính là mẹ của cậu.

Đầu dây bên kia, mẹ lo lắng hỏi: “Ngư nhi, sao con lại gửi về nhà nhiều tiền như vậy? Tiền của con còn đủ sinh hoạt không?”

Hôm trước, Du Lật nhận được tiền lương từ công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, cậu liền gửi một phần về nhà.

Du Lật lắc đầu, tinh thần có chút mệt mỏi.

Cậu nhẹ nhàng nói: “Đủ rồi, nhà hàng bao ăn hai bữa cơm, con cũng không tiêu tốn nhiều. Hơn nữa, lương ở nhà hàng cao cấp này rất cao, so với những công việc bán thời gian trước đây con làm còn cao hơn nhiều.”

Giọng nói của mẹ cậu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Du Lật tiếp tục nói: “Mẹ, lần trước Hân Hân gọi điện nói muốn mua một chiếc xe đạp, mẹ nhớ đưa em ấy đi mua nhé, lấy loại tốt một chút. Sau khi khai giảng, em ấy có thể đạp xe đi học, buổi sáng cũng có thể ngủ thêm vài phút.”

“Thời tiết nóng bức, mẹ đừng tiếc tiền điện, nên bật điều hòa thì cứ bật, cẩn thận kẻo bị cảm nắng.”

“Ừ, mẹ biết rồi, con đừng lo lắng cho chúng ta, hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

Du Lật cảm thấy mắt mình ướt nhẹ, cậu gật đầu, nói: “Vâng, con biết rồi.”

Trong căn phòng nhỏ hẹp, Du Lật nằm trên giường, thổi quạt điện để giải nhiệt, tiếp tục nói chuyện với người nhà một lúc lâu.

Mãi đến khi trong bụng vang lên tiếng kêu đói, hắn mới cúp điện thoại.

Cậu rời giường, nấu một bát mì ăn. Sau khi bật bếp, nhiệt độ trong phòng tăng lên, chỉ dựa vào một chiếc quạt điện thì hoàn toàn không đủ. Ăn xong, Du Lật đã đẫm mồ hôi.

Du Lật vì thế nghỉ ngơi một lát, liền đến trong phòng tắm để vệ sinh.

Cởi bỏ quần áo, nhìn thấy những dấu vết trên người, mặt Du Lật lại đỏ ửng lên.

Cậu vội vàng tắm rửa xong, chạy đến giường nằm xuống.

Nằm một lúc, cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, những hình ảnh đêm qua lại hiện lên trong đầu cậu.

Cậu cảm nhận được eo mình bị ai đó nắm chặt, khó nhịn mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Yến Thời Đình, với vẻ mặt đầy dục vọng.

Trên trán Yến Thời Đình lấm tấm mồ hôi, những giọt mồ hôi theo động tác mà rơi xuống.

Trong giây lát, một giọt mồ hôi từ khuôn mặt hắn chảy xuống, rơi trên lông mi của Du Lật……

“!!”

Du Lật đột nhiên ngồi bật dậy.

Khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ bừng, hai tay ôm mặt, không tiếng động mà thét lên một tiếng chói tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play