Dùng bữa, Phó Húc trở về.

Hắn đầy bụng tức giận.

“Nương, người có thể ít ra ngoài một chút được không?”

“Sĩ nông công thương, thương nhân là tiện dân, đừng làm con mất mặt trước các vương tôn công tử.”

Tay ta cầm đũa khựng lại.

Phó Húc lớn lên bên cạnh ta.

Vì để hắn có một nhân cách hoàn chỉnh, ta không dám làm ra hành động quá mức “phản nghịch”, nhưng vẫn cố gắng dạy hắn rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, không phân biệt sang hèn.

Thế nhưng sự bảo thủ cùng hẹp hòi trong xương cốt hắn, tựa hồ đã khắc sâu từ khi mới chào đời.

Ghét ta buôn bán mất mặt.

Ghét ta cấm cản hắn nạp thông phòng.

Nói rằng bạn học trong học viện đều đã sớm khai trai.

Ta không có phụ mẫu thân nhân, những năm qua bận rộn thương nghiệp, cũng không biết làm sao dạy dỗ một đứa trẻ cho tốt.

Nghĩ hắn mới mười sáu, chính là thời điểm phản nghịch, không so đo với hắn.

Nghe thấy những lời Phó Húc nói với phụ thân hắn, lòng ta không khỏi lạnh giá.

Có chút may mắn.

Lâm Dữu Ninh đã thành công giữ chặt Phó Húc, chỉ cần hoàn thành hôn lễ, không cần phải để lại cả đời cho hắn.

Giọng nói uy nghiêm của Phó Ất vang lên.

“Phó Húc, không được vô lễ, mau hướng mẫu thân con tạ tội!”

Phó Húc luôn ngưỡng mộ phụ thân làm tướng quân, dù không cam lòng nhưng vẫn cúi đầu trước ta.

Thôi vậy.

Ta rất nhanh sẽ rời đi.

Hà tất phải so đo.

Đêm đến gió lớn.

Có người gõ cửa.

Ta vốn thích nghe tiếng mưa rơi đêm hè.

Nhưng lại nghe thấy Phó Húc tìm phụ thân hắn.

“Phụ thân, muội muội Liễu Liễu nói dì Lan bệnh rồi, chắc mới đến kinh thành, không hợp thủy thổ.”

“Những ngày này, hài nhi đã thay người đưa đến cho hai mẫu tử bọn họ lụa là thượng hạng, trâm cài đắt nhất.”

“Sân viện cũng theo lời người, trồng đầy hoa đào mà dì Lan thích nhất.”

“Nàng ấy đã mang thai đứa thứ hai của người, thực sự rất cực khổ. Không giống như mẫu thân, sinh ra hài nhi rồi liền tổn hại thân thể, đến nay vẫn không có động tĩnh gì.”

“Chi bằng chúng ta đến xem một chút đi!”

Phó Ất lập tức đứng dậy.

Sai nha hoàn đến báo rằng quân doanh có chuyện gấp, đêm nay không về.

Con người có một thói xấu, chưa đến Hoàng Hà chưa chịu quay đầu.

Ta sai tâm phúc chuẩn bị xe ngựa, đi thẳng đến phủ lớn ở phía đông thành.

Chưa vào đến cửa, liền nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân.

“Phó lang, nhất định là phu nhân phát hiện rồi, mới sai người chặt đi hàng đào chàng vừa trồng, còn đem lụa là mà Húc nhi tặng xé thành từng mảnh.”

Phó Húc sốt sắng.

“Dì Lan, mẫu thân ta là người tâm địa cứng rắn nhất. Trước đây ta phạm lỗi, bà sai hạ nhân đánh ta năm mươi roi, còn nói cái gì mà không thể thể phạt trẻ con, toàn là gạt người.”

Lồng ngực ta như bị một khối bông lớn chặn lại.

Phó Húc tính tình nóng nảy, có lần vì phát tiết mà dùng ná bắn nát con ngươi của bạn học.

Ta mời danh y giỏi nhất đến, nhưng cũng không thể cứu vãn, đành bỏ ra một khoản bạc lớn, đảm bảo cho gia đình đó an ổn cả đời.

Tống Vi Lan khẽ che miệng, giọng nói mềm mại tựa có thể vắt ra nước.

“Húc nhi, dì Lan đau lòng vì con.”

“Phó lang, ta không vào phủ nữa, tránh làm tổn thương đứa bé trong bụng.”

“Không được! Mấy vị thái y đều nói, lần này nàng hoài thai, ta không thể để huyết mạch của mình lưu lạc bên ngoài.”

Giọng Phó Ất vang lên kiên định.

Sau đó, hai người ôm nhau, hôn nhau.

Tim ta vỡ thành trăm mảnh.

Một đôi tay nhỏ nhắn ấm áp che mắt ta lại, cũng bịt luôn hai tai ta.

“Đừng nghe, đừng nhìn. Khiến kẻ phản bội trắng tay, mới là sự báo thù tốt nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play