Nửa tháng trước.

Ta trong ám các của thư phòng Phó Ất, phát hiện một chồng tranh vẽ.

Trong tranh, một nam một nữ tay nắm tay, thần sắc thân mật.

Chỉ là bối cảnh phía sau không giống nhau.

Có đại mạc cô yên, có Giang Nam mưa bụi.

Có Thái Sơn sừng sững, có Tây Hồ tháng sáu.

Ta kinh hãi.

Phó Ất thấy ta thường xuyên tạo ra những thứ mới mẻ kỳ lạ, đoán được ta lai lịch bất phàm.

Chân thành chính là lợi khí chí mạng.

Ta từng tiết lộ với hắn đôi chút về thế giới của ta.

Nơi đó có những tòa nhà cao chọc trời, có đường sắt cao tốc chạy như bay.

Có một thứ gọi là “máy ảnh”, có thể ghi lại khoảnh khắc con người và phong cảnh trong một tấm hình.

Phó Ất rất có thiên phú hội họa.

Dưới sự hướng dẫn của ta, hắn vẽ ra những bức “ảnh chụp” sống động như thật.

Mười mấy năm qua, hắn chinh chiến khắp nơi, ta bận rộn làm ăn nuôi gia đình, khó tránh khỏi chia xa.

Phó Ất đem những nơi từng đi qua, từng bức vẽ lại gửi cho ta.

“Thê tử của ta, đợi đến khi trút bỏ gánh nặng trên vai, nhất định sẽ đưa nàng du ngoạn khắp thiên hạ.”

Nhìn thấy những bức họa hắn cùng nữ tử khác, trải dài hơn mười năm tháng.

Thậm chí còn có hình ảnh một nhi tử, một nữ nhi.

Gương mặt tiểu hài tử kia, chẳng phải chính là Phó Húc khi còn bé sao?

Từng bức tranh đều có tư ấn của Phó Ất, còn viết tên hắn bên cạnh cái tên Tống Vi Lan.

Ta như rơi vào hầm băng.

Tứ chi đau buốt như băng giá, rét thấu tận xương tủy, mỗi một tấc da thịt đều đông cứng, không thể động đậy.

Rõ ràng là giữa mùa hạ, ta lại lạnh đến mức vô thức ôm lấy cánh tay mình.

Hận không thể cắn Phó Ất một ngụm, hỏi hắn vì sao giấu diếm ta, vì sao lừa gạt ta.

Hắn mang nhi tử xuất môn, miệng nói là để mở mang tầm mắt, thực chất coi ta như kẻ ngốc mà qua mặt.

Có lẽ trời cao thấy ta làm không ít việc thiện, không nỡ để ta đau lòng.

Lâm Dữu Ninh từ trên trời giáng xuống.

Xác nhận thân phận xong, nàng hứng thú bừng bừng nói rằng.

“Chị dâu, hệ thống của ta rất nhân tính hóa, nhiệm vụ hoàn thành có thể mang theo một người, tỷ đi không?”

Khi ấy, ta nói cần suy nghĩ.

Ở thế giới cũ, ta bệnh tật triền miên, cô đơn lẻ loi.

Ở nơi này, chí ít ta có một cơ nghiệp đồ sộ.

Lâm Dữu Ninh tỏ vẻ thấu hiểu.

“Ta giúp tỷ hỏi hệ thống xem có thể mang theo cả gia sản do tỷ gây dựng không.”

Hôm nay, nàng mang đến chính là tin tức tốt lành.

4

Trở về phủ.

Đường đường là Phó tướng quân lại đứng đợi trước cửa.

“Thanh Tự, nàng sợ nóng nhất, cớ sao còn ra ngoài tuần tra cửa hàng?”

“Ta bảo người làm món bánh đậu xanh ướp lạnh mà nàng thích nhất, mau vào nếm thử đi.”

Hắn đưa tay nắm lấy ta.

Ta vô thức tránh ra.

Ngửi thấy một mùi đào thoang thoảng.

Nhớ tới bức họa kia, Phó Ất từng đưa nữ nhân đó đến rừng đào vạn mẫu, còn tự tay họa hoa điền lên trán nàng ta.

Lâm Dữu Ninh tức tối nói với ta.

“Từ trước, Phó tướng quân giấu nàng ta ở Giang Nam. Thừa dịp con trai thành thân, hắn đem người đón về.”

“Hiện tại đang ở trong căn nhà lớn mà tỷ từng mua, còn nhi tử ngoan của tỷ lại gạt tỷ nói rằng y buôn bán thua lỗ, thực chất là âm thầm đưa đất cùng phủ đệ sang tay người khác.”

“Ôi chao! Nhìn tỷ với phu quân mình, đúng là có cảm giác như vợ chồng ly hôn sau kỳ thi đại học ấy.”

Thấy ta ngẩn người, Phó Ất nhẹ nhàng vén lọn tóc bên thái dương ta.

“Sao lại thất thần?”

“Hôm nay chàng đi đâu?”

“Vào cung diện thánh.”

Hắn đưa tay sờ mũi.

Khoảnh khắc ấy, ta bỗng thấy may mắn vì chưa nói ra mọi chuyện.

Mỗi lần hắn lừa ta, đều vô thức làm ra một số động tác rất nhỏ.

Vô tình liếc mắt, cổ hắn còn lưu lại một vết đỏ nhàn nhạt.

Trái tim ta run lên một cái.

Nhắm mắt lại.

Lặng lẽ lau đi giọt nước mắt chẳng ai có thể thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play