Quá tốt rồi!


“Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngoan ngoãn uống thuốc, nếu không ta—”


Hắn còn chưa nói xong, ta đã thuận theo tay hắn mà hút từng ngụm.


“Lại gần chút, xa quá ta uống không tới.”


“…”


Uống đến cuối, ta cố ý bị sặc, để nước thuốc màu nâu sẫm chảy dọc theo khóe môi xuống.


Mà tay ta bị xiềng xích không cách nào cử động.


Thế là ta ngước mắt lên, đôi mắt phủ sương vì bị sặc nước, chằm chằm nhìn Tiêu Huy Ứng:
“Huynh trưởng, giúp ta lau đi.”


Bàn tay cầm bát của Tiêu Huy Ứng khẽ siết lại, ánh mắt thâm trầm dừng trên bờ môi ta, nơi yết hầu hắn
trượt nhẹ một cái.


【Dựng thẳng rồi!】


【Cờ bay phấp phới!】


【Nữ phụ giỏi quá trời ơi!】


Tiêu Huy Ứng dùng khăn tay lau đi tàn thuốc trên khóe môi ta.


Sau đó, hắn thản nhiên nhét khăn tay vào ống tay áo, đứng dậy kéo giãn khoảng cách.


“Ngươi quá xảo quyệt, vừa rồi bộ dáng đó là muốn lợi dụng lúc ta đến gần để trộm chìa khóa xiềng xích
trên người ta, đúng không?”


Hả?


Mục đích của ta rất đơn giản, chỉ là muốn quyến rũ hắn thôi mà!


Ta trừng lớn mắt.


Không ngờ phản ứng này rơi vào mắt Tiêu Huy Ứng lại thành cam chịu.


Hắn cười nhạt, tự giễu:
“Ta biết từ nhỏ ngươi đã ghét ta, nhưng Phù Dung, bây giờ chỉ có ta mới có thể bảo vệ ngươi.”


“Nếu ta là ngươi, nhất định sẽ thức thời mà ngoan ngoãn ở yên đây, từ hôm nay đừng nghĩ đến nam
nhân khác nữa.


Cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn… ngươi không trốn thoát được…”


Hắn nói đến nửa câu cuối thì nghẹn lại.


Bởi vì ta đã khoanh tay đặt lên bụng, bộ dáng an nhiên nhắm mắt, còn phất phất tay với hắn.
“Đi nhớ đóng cửa nhé, cảm ơn.”


Cười chết mất.


Chỗ này tốt như vậy, có ăn có uống có giường ngủ.


Ra ngoài thì vẫn là tội phạm, phải lẩn trốn khắp nơi, màn trời chiếu đất.


Ta chạy trốn làm gì?


Tiêu Huy Ứng lại suy nghĩ nhiều rồi.


Hắn tưởng ta bình thản như vậy là để hắn mất cảnh giác, liền đặc biệt tăng thêm người canh giữ mật
thất.


Cho đến khi ta ngày ăn ngủ, ngủ ăn.


Mập lên tận mười cân.


Hắn mới yên tâm.


Ta thì trời sập đến nơi rồi.


Từ xưa đến nay, những kẻ hồ mị câu hồn đều là mỹ nhân.


Ta béo thế này, nếu Tiêu Huy Ứng chán ghét, đem ta quẳng ra ngoài thì sao đây?


Ta muốn ra sân chạy bộ, nhưng vừa mở miệng, Tiêu Huy Ứng đã đưa tay bóp cằm ta:
“Ra ngoài hít thở không khí chỉ là giả, muốn tìm cơ hội trốn mới là thật, đúng không?”


Ta á khẩu.


Đúng lúc này, thiên thư lại hiện lên:


【Aiz, có chút đau lòng Tiêu Huy Ứng rồi. Hắn quá thiếu cảm giác an toàn, luôn cho rằng nữ phụ sẽ rời
khỏi hắn.】


【Rõ ràng yêu đến tận xương tủy, nhưng vì nữ phụ từ nhỏ đã ghét hắn, nên không dám đến gần, sợ bị
chán ghét.】


【Hết thuốc chữa rồi! Nữ phụ, nàng đối xử tốt với hắn một chút đi, hắn thật sự có thể dâng cả mạng cho
nàng đó!】


Ta sững sờ.


Hắn… sợ ta rời đi đến mức này sao?


Không được, cứ thế này hắn sẽ mãi không tin tưởng ta, bất kể ta làm gì cũng đều bị hắn suy diễn thành
mưu đồ bỏ trốn.


Ta quay đầu, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp, nói:


“Đây là tử mẫu cổ mà ta trộm… à không, nhặt được trong Trịnh phủ. Người uống tử cổ nếu rời xa mẫu
cổ quá lâu, tim sẽ đau như bị xé nát, không quá ba ngày sẽ chết.”


Nói xong, không chờ hắn kịp phản ứng, ta liền nuốt viên nhỏ vào bụng, sau đó nhét viên lớn vào lòng
hắn.


“Giờ thì huynh không cần lo ta chạy trốn nữa rồi chứ?”
Tiêu Huy Ứng sững sờ.


Nhưng ngay giây sau, hắn đột nhiên bừng bừng lửa giận.


“Ai cho phép ngươi ăn! Nhổ ra!”


Ta vội vàng lùi lại:


“Ta không!”


“Tử cổ một khi đã nuốt vào, lập tức kết thành, chỉ có thần y Tây Vực mới có thể giải được.”


Hắn nhìn chằm chằm ta, đôi mắt đen sâu thẳm, trong tay siết chặt viên mẫu cổ, như đang hạ quyết tâm
gì đó, từng chữ từng chữ nặng nề cất lên:


“Từ hôm nay trở đi, ngươi đừng hòng bước khỏi Tiêu phủ nửa bước.”


Hehehe.


Thực ra đây mới chính là mục đích thật sự của ta.


Có cớ là tử mẫu cổ, ta có thể quang minh chính đại quấn lấy hắn rồi!

Nhưng ngay sau đó, Tiêu Huy Ứng liền gọi đến một nữ tử dung mạo thanh lệ, sắc hồng như đào xuân.


“Nàng là Thu Nguyệt, trong Tiêu phủ nếu có chuyện gì, ngươi cứ tìm nàng.”


Thu Nguyệt đánh giá ta từ trên xuống dưới.


Khóe môi cong lên, cười dịu dàng:


“Muội muội của Huy Ứng ca ca, cũng chính là muội muội của ta. Yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc thật
tốt.”


Chết tiệt!


Tình địch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play