Tôn Tử Bách là một Thế tử ăn chơi trác táng, không coi ai ra gì.

Vì thế hắn nhếch mép, dựa người vào ghế, ngồi không ngay ngắn, ra dáng một kẻ quyền quý cao ngạo. Hắn nheo mắt, ánh mắt chứa đựng vài phần không thiện cảm, nhìn chằm chằm vào vị công tử có khuôn mặt đẹp đẽ trước mặt.

"Không được vô lễ với công tử nhà ta!"

Gã sai vặt bên cạnh Bạch Tử Ngọc lại lần nữa lớn tiếng quát, trong ánh mắt thậm chí còn lộ vẻ chán ghét đối với Thế tử Bình Nam Hầu.

Tôn Hoành làm sao nhịn được? Thế tử nhà hắn là kiêu tử của trời, vậy mà một kẻ hầu dám lớn tiếng?

"Ai vô lễ? Thế tử nhà ta là..."

"Được," Tôn Tử Bách không mấy để tâm, ngắt lời Tôn Hoành, "Còn không mau dọn chỗ cho công tử ngồi."

Tôn Hoành nghẹn lời, hơi thở dồn dập đến mức mặt mày đỏ bừng, cổ thô căng lên.

Còn biết làm sao được, ai bảo Thế tử nhà hắn yêu thích mỹ nhân, đối với mỹ nhân lại luôn bao dung.

Bạch Tử Ngọc không hề tỏ ra giận dữ, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn gã sai vặt, người nọ lập tức tỏ vẻ ủy khuất, ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn không mấy thiện cảm đối với Tôn Tử Bách và đám người hầu của hắn.

Bạch Tử Ngọc ngồi xuống đối diện Tôn Tử Bách, không hề để ý đến ánh mắt vô lễ của đối phương, có lẽ bởi vì thường ngày hắn đã gặp nhiều chuyện như thế, chỉ là ít ai dám trắng trợn và táo bạo như Tôn Tử Bách.

"Quản giáo không nghiêm, làm Thế tử chê cười."

Tôn Tử Bách không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng trong lòng nghĩ rằng, nếu không có sự dung túng của hắn, thằng nhãi này lấy đâu ra tự tin như vậy.

"Không biết công tử quý danh là gì?"

"Họ Bạch, tên một chữ 'Ngọc'."

Bạch Tử Ngọc nhàn nhạt nói, giọng điệu của hắn không nhanh không chậm. Tôn Tử Bách thản nhiên vỗ tay một cái.

"Bạch Ngọc, tên hay, tên hay thật, quả đúng là người như ngọc, công tử chẳng phải tựa như một khối bạch ngọc sao."

Hai mắt hắn sáng lên, còn Bạch Tử Ngọc thì bất động thanh sắc, "Thế tử quá khen."

Nhưng gã sai vặt bên cạnh Bạch Tử Ngọc thì sắp tức chết vì lời nói của Tôn Tử Bách, ngay cả đám hộ vệ đứng ngoài cũng đen mặt.

Tôn Tử Bách làm như không thấy, tiếp tục thản nhiên hỏi, "Bạch công tử đến từ kinh thành, vậy có phải là người của Bạch gia? Đến Tô Thành có việc gì sao?"

"Đúng vậy, chỉ là tiện đường nghỉ chân, nhân tiện mua chút thức ăn."

Bạch Tử Ngọc thừa nhận thân phận là người của Bạch gia ở kinh thành.

Kinh thành có tứ đại thế gia: Tiêu gia, Bạch gia, Tô gia và Ôn gia.

Tứ đại thế gia đều là những gia tộc trăm năm, nền tảng sâu rộng, thế lực mạnh mẽ. Những gia tộc này hầu như bao trùm toàn bộ Đại Nghiêu. Quan hệ giữa các gia tộc vô cùng phức tạp, chỉ cần một động thái nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến toàn cục, vì vậy ngay cả hoàng gia cũng phải vô cùng kiêng dè. Tuy nhiên, các thế gia này luôn kiềm chế lẫn nhau và từ xưa đến nay, họ luôn duy trì mối quan hệ mật thiết với hoàng gia.

Cũng vì thế, tứ đại thế gia vừa là sự tồn tại mà hoàng gia phải kiêng sợ, nhưng cũng là lực lượng mà hoàng gia không thể không dựa vào để kiểm soát.

Không ngoa khi nói rằng, ngay cả khi triều đại thay đổi, tứ đại thế gia này cũng chưa chắc đã bị diệt vong.

Trước mắt Tôn Tử Bách là Bạch Tử Ngọc, một chi tử của Bạch gia, một trong tứ đại thế gia.

Lần này Bạch Tử Ngọc ra ngoài một phần là để lo chuyện sản nghiệp của gia tộc ở Tây Nam, phần khác là tiện đường tìm thầy thuốc cho cha ruột của mình.

Đúng vậy, hắn cũng giống như nam chính, là con trai của một người cha quyền thế, nhưng hoàn cảnh của hắn lại hoàn toàn khác với Tần Mặc.

Bạch Tử Ngọc xuất thân tôn quý, thiên tư hơn người, từ nhỏ đã được gia tộc coi trọng. Nhờ tài năng và ngoại hình xuất chúng, trí tuệ hơn người, Bạch gia còn có ý định bồi dưỡng hắn thành gia chủ tương lai.

Không ngoa khi nói, sự tôn quý của hắn thậm chí còn vượt xa nhiều hoàng tử.

Nguyên tác miêu tả về hắn như một bạch nguyệt quang, là một trong kinh thành song tuyệt, giỏi đàn và thư pháp.

Nghe nói, khi nghe hắn chơi đàn, người ta có cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân. Không biết bao nhiêu người đã vì tiếng đàn của hắn mà si mê, thậm chí đến người hấp hối cũng có thể ngồi dậy vỗ tay tán thưởng.

Nhưng, một thiên chi kiêu tử như vậy, cuối cùng lại vì tranh đoạt một nam nhân mà hắc hóa, đem toàn bộ tài năng và kiến thức dùng để tính kế, âm mưu. Hắn không chỉ đẩy bản thân vào cảnh vạn kiếp bất phục, mà còn suýt chút nữa hủy diệt cả Bạch gia.

Thật quá đáng.

Tôn Tử Bách không có ý định phá hoại nhân duyên của hắn, hắn chỉ đơn giản hy vọng Tiêu Diệc Diễm và Tần Mặc có thể bên nhau dài lâu, hữu tình nhân sẽ thành đôi.

Nói thẳng ra, hắn muốn khóa chặt mọi thứ.

Trong nguyên tác vào đêm đại hôn của Tôn Tử Bách với Tần Mặc, Tiêu Diệc Diễm xông vào Hầu phủ, kết quả là bị đánh cho tả tơi. Tôn Tử Bách thậm chí còn cưỡng bức người yêu của hắn ngay trước mặt hắn, khiến Tiêu Diệc Diễm chịu đả kích cả về thể xác lẫn tinh thần.

Sau đó, Tiêu Diệc Diễm bị ném ra ngoài Hầu phủ, chịu đủ mọi khuất nhục. Ngay khi hắn còn thoi thóp, Tôn Tử Bách sai người ném hắn ra ngoài thành, để mặc cho chó hoang ăn thịt.

Nguyên chủ cho rằng Tiêu Diệc Diễm chắc chắn sẽ chết, nhưng không ngờ Bạch Tử Ngọc tình cờ đi ngang qua và trông thấy hắn.

Một nam nhân toàn thân đầy máu, chỉ còn một hơi thở, nhưng trong mắt lại chất chứa đầy hận thù và mãnh liệt khát vọng sống. Điều này khiến Bạch Tử Ngọc, vốn sống trong nhung lụa, cảm động. Vì vậy, hắn đưa Tiêu Diệc Diễm lên xe ngựa, rồi mang về Bạch gia.

Đây gần như là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của Tiêu Diệc Diễm và cũng là bước ngoặt của Bạch Tử Ngọc.

Sau khi chịu đả kích lớn, Tiêu Diệc Diễm thay đổi hoàn toàn, trở nên trầm lặng và ít nói hơn, nhưng thực lực lại dần dần bộc lộ. Hắn trở nên tàn nhẫn, quyết đoán, điều này khiến Bạch Tử Ngọc càng thêm tò mò và ngày càng để tâm đến hắn, rồi dần dần yêu hắn.

Còn Tiêu Diệc Diễm, sau khi trải qua đả kích trong cuộc đời, trở nên trầm ổn và kín đáo hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra mối liên hệ của mình với Tiêu gia, đứng đầu tứ đại thế gia ở kinh thành và từ đó bắt đầu điều tra thân thế của mình.

Cuộc đời của Tiêu Diệc Diễm từ đây bước sang một con đường hoàn toàn khác.

Vì thế, Bạch Tử Ngọc là nhân vật rất quan trọng, Tôn Tử Bách mới bảo Tôn Hoành sớm thông báo tin tức về Liêu thần y ở Hầu phủ.

Dù vị này có bỏ lỡ tin tức, đường đi của Tiêu Diệc Diễm cũng đã định sẵn sẽ không giống như ban đầu.

Dòng suy nghĩ của Tôn Tử Bách chỉ thoáng qua trong vài giây, trên mặt hắn không biểu lộ chút gì, cứ như vậy công khai nhìn chằm chằm người đối diện.

Bạch Tử Ngọc cũng không tỏ vẻ, đang âm thầm quan sát phản ứng của người đối diện.

Đúng như lời đồn, vô lễ, ngạo mạn, vô tri, còn có chút tùy tiện. Nhưng ngoài dự đoán, hắn cũng khá trầm ổn, không nhắc tới chuyện gì, lại giả vờ như không biết gì.

Bạch Tử Ngọc trong lòng có chút không vui, hơn nữa không rõ tại sao hắn lại có một trực giác kỳ lạ. Ngay từ khoảnh khắc bước vào, khi đối phương liếc nhìn hắn, trong đôi mắt tuỳ tiện, đáng ghét kia dường như có chút gì đó thoáng qua, nhưng hắn không thể nắm bắt được.

Là ảo giác sao?

Cảm giác kỳ lạ thoáng qua đó khiến Bạch Tử Ngọc không khỏi bận tâm.

Trên đời này, ngoại trừ người kia, thì đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được loại cảm giác này. Thật kỳ lạ, kẻ lãng tử tùy tiện trước mắt và người kia lại khác nhau một trời một vực, vậy mà tại sao hắn lại có cảm giác tương đồng như vậy?

"Thế tử dường như không tò mò chút nào về lý do tại hạ mời gặp mặt."

Cuối cùng, Bạch Tử Ngọc không nhịn được nữa, đành phải mở lời trước. Hắn thật sự cảm thấy không thoải mái khi bị đối phương nhìn chằm chằm như vậy, chưa từng thấy ai lại vô sỉ đến mức trắng trợn dán mắt vào hắn mà không hề đỏ mặt chút nào.

Quan trọng nhất là, hắn đang có việc nhờ vả. Nếu biểu hiện quá cường thế, e rằng sẽ phản tác dụng. Bản thân vốn không muốn trêu chọc vị này, nhưng ở lại hai ngày mà vẫn không điều tra được chút tin tức nào về Liêu thần y, Hầu phủ Bình Nam hầu lại kín như thùng sắt. Cường long cũng không áp nổi địa đầu xà, Bạch Tử Ngọc chỉ đành phải đến gặp vị Thế tử trong truyền thuyết này.

"À, vậy Bạch công tử tìm bổn Thế tử là có chuyện gì?"

Bạch Tử Ngọc:...

"Nghe nói Liêu thần y, người nổi danh với những phương thuốc diệu kỳ, gần đây đang ở tại Hầu phủ. Không biết có đúng thật không?"

"Đúng là như vậy."

Tôn Tử Bách gật đầu.

Trong lòng Bạch Tử Ngọc có chút bất ngờ, đồng thời không khỏi cảm thấy vui mừng, nhưng ngoài mặt lại không để lộ chút biểu cảm nào.

"Nghe nói Liêu thần y thần long thấy đầu không thấy đuôi, người bình thường không dễ gì tìm được. Dù có tìm được cũng chưa chắc đã được hắn để mắt tới. Thế tử có thể mời được thần y đến trong phủ, hẳn là có tài năng vượt trội."

Nghe đồn Liêu thần y không thiếu tiền bạc, cũng chẳng màng quyền thế, tính tình lại cực kỳ cổ quái. Hắn có thể miễn phí cứu người, nhưng cũng có thể bỏ qua cả vạn lượng hoàng kim mà không cứu. Bạch Tử Ngọc cảm thấy ngạc nhiên khi một người như Tôn Tử Bách có thể mời được Liêu thần y, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không phải là không thể. Chắc hẳn hắn đã dùng thứ gì đó để đả động được thần y.

Không ngờ, Tôn Tử Bách chỉ thản nhiên vẫy tay.

"Có gì đáng nói đâu, chẳng qua chỉ là một lão già thôi, không tới thì trói hắn lại là được."

Bạch Tử Ngọc:...

Thô bạo.

"Bạch công tử đến đây vì lão già đó?"

"Liêu thần y nổi danh khắp thiên hạ, Bạch mỗ đương nhiên muốn được gặp mặt một lần. Nếu có thể cầu xin được một viên dược, thì chẳng còn gì tốt bằng."

Tôn Tử Bách không chút để tâm, "Có gì đâu, ta bảo người trói lại rồi đưa tới cho ngươi là được."

Bạch Tử Ngọc:...

Cảm giác kỳ lạ vừa chợt lóe qua rồi biến mất, quả nhiên là ảo giác sao? Lần đầu tiên Bạch Tử Ngọc cảm thấy nghi ngờ về sự nhạy bén của bản thân.

Người này có biết Liêu thần y có ý nghĩa gì không? Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn những lý do thoái thác, cũng như các điều kiện trao đổi một cách hợp lý. Không ngờ người này lại dễ dàng vung tay, cứ thế mà tặng người cho hắn?

"Thế tử, chỉ cần báo cho ta thời điểm thần y rời khỏi Hầu phủ là được. Bạch mỗ sẽ tự mình đến gặp Liêu thần y."

"Hà tất phải phiền phức như vậy? Lão già đó vừa thối vừa cứng đầu, Bạch công tử không cần phải nể mặt hắn."

Qua mấy câu qua lại, Bạch Tử Ngọc đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi không muốn đáp lời nữa. Người này cứ như không hiểu tiếng người.

Tôn Tử Bách càng nói càng quá đáng. May mà hắn vẫn để ý đến sắc mặt của người đối diện, cuối cùng cũng nhận ra Bạch Tử Ngọc có chút không vui, nên mới ngừng lại.

"Được rồi, được rồi, vốn định giữ ông ta lại trong phủ, Hầu phủ nhiều người như vậy, ai bị đau đầu nhức óc cũng có thể nhờ ông ta xem qua. Nếu Bạch công tử muốn gặp, ngày mai ta sẽ thả ông ta ra. Công tử ở đâu? Ta sẽ bảo ông ta đến tìm ngươi."

Giữ thần y trong phủ? Để xem bệnh đau đầu nhức óc?

Dù Bạch Tử Ngọc có hàm dưỡng tốt đến đâu, lúc này cũng không khỏi cảm thấy bực bội. Nhà ai lại ngốc đến mức nhốt một thần y trong nhà chỉ để chữa những bệnh vặt như đau đầu nhức óc? Đây là việc con người bình thường có thể làm sao?

"Được, đa tạ Thế tử."

"Bổn Thế tử đối với mỹ nhân luôn luôn hữu cầu tất ứng."

Tùy tiện, ngu ngốc, lại không tự biết mình là ai.

Đây là đánh giá của Bạch Tử Ngọc sau khi gặp Tôn Tử Bách hôm nay.

Bình Nam hầu đã chiếm giữ Tây Nam mấy chục năm, Hoàng Đế từ lâu đã coi họ như cái gai trong mắt. Nhưng vì Tây Nam có nhiều nước láng giềng, mà các nước này lại hiếu chiến, Tây Nam không thể thiếu Bình Nam hầu, Đại Nghiêu cũng không thể thiếu 40 vạn quân Tôn gia. Vì thế, Hoàng Đế vừa kiêng kỵ, vừa phải dựa vào họ.

Tràn đầy nghi kỵ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra sủng ái.

Người trong kinh thành đều biết rằng Bình Nam hầu không có người nối nghiệp. Hai con trai cả, một người ở kinh thành làm quan suốt ba mươi năm, một người thì đoản mệnh, chết trẻ. Hiện giờ chỉ còn lại một cháu đích tôn, cũng là tương lai của Bình Nam hầu, nhưng kẻ này chỉ biết ăn chơi trác táng, là một phế vật vô dụng. Nghe nói vị tiểu Thế tử này từ nhỏ đã tự cao tự đại, không học vấn, không nghề nghiệp, ỷ vào thế lực của gia đình để hiếp đáp người khác. Ở Tô Thành, hắn chính là ác bá mà ai cũng muốn tránh xa.

Còn nói hắn háo sắc, làm việc tùy tiện, lang thang vô định.

Vô tri, không biết sợ.

Bình Nam hầu sau này chắc chắn sẽ suy tàn trong tay hắn.

Không phải không có người nghi ngờ rằng tiểu Thế tử đang giấu dốt, cố ý mê hoặc thiên hạ. Bạch Tử Ngọc trước giờ không tin rằng đường đường là Bình Nam Hầu phủ lại có thể dưỡng ra một kẻ phế vật như vậy.

Người ta nói Bình Nam hầu vốn là kẻ vô tri lỗ mãng, tứ chi phát triển nhưng đầu óc đơn giản. Năm đó, sở dĩ hắn hùng bá Tây Nam, trở thành một chư hầu, chẳng qua là do vận may. Thời thế tạo anh hùng, lúc đó tân hoàng vừa mới củng cố ngôi vị, không còn lựa chọn nào khác nên đành phải dựa vào một kẻ quê mùa vô tri này, chỉ là trùng hợp hắn nắm trong tay 20 vạn đại quân, nên mới khiến hoàng gia kiêng dè.

Như vậy mà suy nghĩ, một kẻ lỗ mãng vô tri, sinh ra một đống phế vật vô dụng, xem ra cũng hợp tình hợp lý.

Thiên hạ đều nghĩ như vậy và sau khi gặp Thế tử hôm nay, Bạch Tử Ngọc cũng thấy rằng suy nghĩ của họ không sai.

Nhưng, liệu thật sự là như vậy sao?

Lần này gặp mặt cuối cùng tan rã trong không vui. Bạch Tử Ngọc mặt mày đen kịt, còn Tôn Tử Bách lại vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, lúc rời đi còn mang theo vẻ tiếc nuối. Điều này khiến Bạch Tử Ngọc không khỏi hoài nghi, nếu như mình không có bày ra bối cảnh kinh thành Bạch gia, e rằng người này đã trực tiếp cường đoạt mình về phủ cũng chưa biết chừng.

Tôn Tử Bách tiếc nuối rời đi, đã đi qua nửa con phố mà vẫn còn thở ngắn than dài. Tôn Hoành thì lại chỉ cảm thấy Thế tử nhà mình càng ngày càng khó đoán. Hơn nữa, Thế tử này thay đổi quá nhanh, thật khó lường.

"Gia, nếu ngài thật sự thích Bạch công tử, chi bằng đến nhà hắn cầu hôn thử xem?"

Hắn cũng coi như đã nhìn ra, vị Bạch công tử đến từ kinh thành này có bối cảnh rất mạnh, nếu không cũng không đến mức làm cho Thế tử nhà hắn phải nhẫn nhịn như vậy.

Tôn Tử Bách chỉ lắc đầu, "Ngươi không hiểu."

Vậy ngài có thể giải thích cho ta một chút được không?

Tôn Tử Bách dẫn theo Tôn Hoành lang thang khắp thành, không biết đã đi đến xó xỉnh nào. Đột nhiên, từ một góc phố vang lên tiếng binh khí va chạm, ngay sau đó, một người mặc y phục đen nhanh chóng lùi vào tầm mắt hai người.

Tôn Tử Bách thầm than một tiếng xui xẻo, quay đầu định chạy.

Tôn Hoành kinh hãi, vội vàng lao tới chắn sau lưng hắn, "Gia, ngài chạy mau, nô tài sẽ cản phía sau!"

Tôn Tử Bách loạng choạng, trong lòng thầm nghĩ, lần này xong đời rồi.

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play