Chương 15
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã đến ngày thứ ba. Khoảng bốn giờ sáng, mọi người trong biệt thự đều đã thức dậy. Trịnh Ngọc Minh bận rộn chuẩn bị bữa sáng và lương khô, Sở Triều Huy thì sắp xếp hai chiếc sọt. Một sọt đựng đầy thịt thú săn được, chuẩn bị làm quà tặng cho Ngô Đại. Chiếc sọt còn lại để đựng hai huynh muội họ Hoắc và Mộc Đầu. Hai người lớn không biết mình sẽ phải rời khỏi biệt thự bao nhiêu ngày nên không thể bỏ mặc hai đứa trẻ và Mộc Đầu ở lại, đành mang đến Nam Phụ nhờ vợ Ngô Đại chăm sóc.
Sau khi đến biệt thự, được ăn uống đầy đủ, vết cước trên tay chân hai huynh muội họ Hoắc bắt đầu ngứa ngáy khiến chúng ngủ không ngon giấc. Trịnh Ngọc Minh bôi thuốc mỡ trị cước cho chúng, rồi không cho chúng đi lại nhiều, tránh làm vết thương bị nứt ra. Sở Triều Huy dùng sọt đựng thịt thú săn được cũng là để tiện mang hai đứa trẻ và Mộc Đầu đi cùng.
Sáng sớm cuối đông, nhiệt độ xuống dưới 0 độ C, cỏ dọc đường đều phủ một lớp sương giá. Hai huynh muội họ Hoắc mỗi đứa ôm hai quả táo lớn, ngồi ở giữa sọt, Mộc Đầu nằm giữa hai đứa trẻ, khiến chiếc sọt chật ních. Hai huynh muội họ Hoắc quá nhẹ cân, cộng lại cũng chỉ bằng một nửa trọng lượng sọt thịt thú, nên phải đặt thêm một hòn đá vào sọt để cân bằng hai đầu đòn gánh.
Từ biệt thự đến cửa thung lũng đã có một con đường nhỏ. Bây giờ, từ biệt thự đi đến chân dốc ở lối ra chỉ mất một tiếng rưỡi. Vừa xuống dốc, họ đã thấy xe la của Ngô Đại trên đường nhỏ. Hóa ra, Ngô Đại đã đánh xe đến đón họ từ sáng sớm.
Ba người gặp nhau chào hỏi, rồi chất sọt và người lên xe. Nhìn thấy hai đứa trẻ đầu trọc lóc, Ngô Đại ngạc nhiên quan sát hồi lâu, rồi mới quay lại đánh xe về làng, trong lòng thầm nghĩ hai huynh muội họ Hoắc đúng là chuột sa chĩnh gạo, sắp được hưởng phúc rồi.
Dân làng Nam Phụ đã bắt đầu công việc mưu sinh hàng ngày. Ở bến tàu có thêm hai chiếc thuyền gỗ mới cập bến. Chủ thuyền đang chỉ huy phu khuân vác hàng hóa lên bờ. Những hàng hóa này sẽ được vận chuyển đến Đạt thành để bán. Làng Nam Phụ ngoài quán rượu của Dư Khôi và một tiệm rèn không còn cửa hàng nào khác. Nhu cầu hàng ngày của người dân đều được trao đổi với những người bán hàng rong. Những người bán hàng rong này cũng không đến Nam Phụ thường xuyên, mà chỉ một, hai lần một tháng. Mỗi lần họ đến, bên cạnh sạp hàng đều đông nghịt người mua bán. Hôm nay ở bến tàu Nam Phụ, đã có hai người bán hàng rong đến. Thuyền bè tấp nập dỡ hàng, tiếng mua bán ồn ào xung quanh những người bán hàng rong khiến bến tàu Nam Phụ trở nên nhộn nhịp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT