Fanfic - Gió Hoa Hạnh
Vương Lâm và Lý Mộ Uyển xuống nhân gian nhằm lễ hội hoa tằm*. Trong trấn nhỏ này cũng có một khu chợ, nhân dịp lễ hội, người dân trong trấn háo hức kéo cả ra sân phố, đèn lồng treo cao dưới mái hiên, chiếu ánh sáng đỏ rực.
(*Đây là một hoạt động văn hóa dân gian, với mong cầu người dân nuôi tằm được bội thu)
Hai người nắm tay nhau xuất hiện trong con hẻm tối. Đột nhiên gió nổi lên trong con hẻm, những bông hoa lê trắng nõn mềm mại bay trong không trung, rơi vào tay người phụ nữ.
Để chào mừng lễ hội hoa tằm, phố chợ vô cùng nhộn nhịp. Trẻ con cầm hoa chạy tới chạy lui giữa tiếng hò hét của những người bán hàng rong, họ đổi những bông hoa dại mà mình hái với người qua đường để lấy tiền xu. Người thường cũng chẳng giữ tiền xu để làm gì nên cho rất phóng khoáng.
Hai người rẽ ra khỏi hẻm.
Một người mặc áo choàng gấm màu trắng với những đường sọc màu bạc, Vương Lâm cố tình sửa đổi màu tóc, khiến hắn trông giống như một thanh niên xuất thân từ một gia đình giàu có ở nhân gian.
Người còn lại mặc một chiếc váy dài màu trắng bạc, không thể nhận biết chất liệu, nhưng khi bước đi sẽ phát sáng lung linh rực rỡ.
Ăn mặc thế này, trông họ chẳng khác nào những người giàu có. Sau khi hai người bước ra, tiếng hò hét trên đường bỗng trở nên sôi nổi hơn, những đứa trẻ trong đám đông cũng ngắm nhìn họ không rời mắt.
Nói chính xác hơn là ngắm nhìn cô nàng xinh đẹp dễ mến Lý Mộ Uyển.
Hai bên đường dài thắp đèn đủ màu sắc, ánh sáng tỏa soi muôn nơi, nào người qua nào kẻ lại, không khí phiên chợ vô cùng náo nhiệt.
“Phong cảnh trên phố tấp nập thật đấy.” Tuy nói về cảnh phố nhưng Vương Lâm chỉ chăm nhìn vẻ mặt của Lý Mộ Uyển, thấy nàng vui vẻ, hắn mới định thần, chỉ vào một giá đèn cách đó ba mét, gọi Lý Mộ Uyển đi xem: “Nàng nhìn kìa, chiếc đèn đó trông giống con gà nhỉ?”
“Gà?” Lý Mộ Uyển đang ngắm nhìn phong cảnh trước mặt, sau khi nghe Vương Lâm nói, nàng chăm chú nhìn về hướng hắn chỉ.
Một màu đỏ rực ấm áp xuất hiện trong tầm mắt. Lý Mộ Uyển che miệng cười.
“Đúng là hay thật.” Lý Mộ Uyển nói.
Thế là Vương Lâm dẫn nàng đi về phía trước.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mua một cành hoa đi!” Vừa đi được vài bước, có một cô bé chạy tới trước mặt hai người. Vì chạy quá nhanh, không kịp dừng chân nên cô bé va thẳng vào đầu gối của Lý Mộ Uyển.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô bé thuận thế nắm lấy váy của Lý Mộ Uyển. Nhận ra tay mình đang bẩn, cô bé vội vàng giấu tay và hoa ra sau lưng. Cô bé ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa. Vương Lâm cau mày. Hắn định hỏi có chuyện gì thì cô bé sợ hãi lùi lại hai bước.
Lý Mộ Uyển trừng mắt nhìn hắn, ngồi xổm xuống lau nước mắt trên mặt cô bé, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, vốn dĩ chiếc váy này đã hơi bẩn rồi.” Sau đó nàng đổi chủ đề: “Tiểu muội muội, muội muốn bán hoa đúng không?”
Quả nhiên, cô bé được tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng dỗ dành, đôi mắt to ngận nước nhìn nàng một lúc rồi lẩm bẩm nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, muội cho tỷ!” Nói xong, cô bé mở giỏ hoa ra, cẩn thận chọn một bông hoa hạnh đưa cho Lý Mộ Uyển: “Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ cũng xinh đẹp như bông hoa này vậy!”
Sau khi đặt bông hoa vào tay Lý Mộ Uyển, cô bé quay người chuẩn bị rời đi: “Tạm biệt tiên nữ tỷ tỷ!” Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Lý Mộ Uyển, cô bé hơi ngẩn người: “Tạm biệt thúc thúc!”
Lý Mộ Uyển đang vẫy tay với cô bé, nghe được lời cuối cùng của cô bé thì không nhịn được cười. Nàng quay đầu nhìn Vương Lâm, phát hiện đối phương cũng ngẩn người nhìn sang mình.
Vương Lâm chỉ vào mặt của bản thân: “Trông ta già lắm sao?”
Lý Mộ Uyển mỉm cười gọi hắn: “Thúc thúc?”
“Nàng cũng nghịch quá đấy.” Vương Lâm lắc đầu cười nói.
Lý Mộ Uyển lè lưỡi, đưa tay cài chiếc trâm hoa hạnh lên tai Vương Lâm: “Thiếp nhớ ra chàng đang chuẩn bị đi thi, tặng chàng chiếc trâm hoa hạnh, chúc chàng được khắc tên trên bảng vàng, đỗ trạng nguyên.”
Vương Lâm cầm lấy hoa hạnh, chắp tay hành lễ trước Lý Mộ Uyển: “Vậy ta xin cảm tạ nương tử của Trạng nguyên trước.”
Lý Mộ Uyển cũng hành lễ: “Đa tạ tướng công.”
Ánh đèn đung đưa, soi vào lòng hai người.
Sau đêm chơi dạo, lòng Vương Lâm vẫn còn ác cảm với hai chữ “thúc thúc” nên đành quay về nhà khiến Lý Mộ Uyển hô thêm vài tiếng nữa mới chịu buông tha.