[Bối cảnh câu chuyện: Vương Lâm chấp nhận thử thách của Thiếu Đế Chu Tước ở điện lạc, nhập hồn vào Nhân Phương, và gặp gỡ thiếu niên Uyển Nhi. Vì không muốn rời đi, cũng không muốn dùng hỏa hồn phá hủy nơi này, hắn ôm chấp niệm, ngày ngày dùng nghiệp hỏa đốt hồn phách, chỉ mong được ở bên cạnh người yêu. Lão Chu Tước không đành lòng nhìn hắn chịu đau khổ bèn dùng hỏa hồn thiêu đốt hắn. Sau khi Vương Lâm chặn được, hắn dùng nghiệp hỏa đốt hương Nhân Phương, chuyển sang nghiệp kiếp thứ chín, vượt qua thử thách đầu tiên.]
Trong mơ, nào biết mình là khách nhưng lại có những phút giây vui vẻ.
Trời chỉ vừa tờ mờ sáng, Uyển Nhi đã ngồi dậy. Nàng không ngủ được nên khẽ mở cửa sổ cạnh giường, gió đầu xuân lành lạnh khiến tâm hồn nhỏ bé đang bối rối của nàng tươi tỉnh hơn một chút. Nàng ló đầu nhìn đỉnh núi cao nhất phía xa, mây mù bao phủ đỉnh núi hùng vĩ, vừa huyền bí vừa tĩnh lặng, giống như người đó.
“Ông lão kì dị kia…” Nàng cắn nhẹ môi dưới, lắc lắc đầu. Thật ra người đó cũng khá trẻ, chỉ là có mái tóc trắng thôi, không thể gọi là ông lão được. Tóc hắn dài, phía sau hơi rối. Trông hắn không quá tuấn tú nhưng dáng vẻ lại cao lớn, ngay thẳng, và còn đôi mắt của hắn nữa. Uyển Nhi ngẩn người một lát. Nàng chưa bao giờ thấy ai có đôi mắt sáng như vậy. Ngày hôm ấy, hắn bất ngờ xuất hiện phía sau nàng, lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt vừa xa lạ vừa phức tạp, vừa vui mừng lại vừa bi thương, khiến nàng không khỏi hoảng loạn.
Chắc hẳn tu vi của hắn rất cao cường. Lúc cứu con thú nhỏ, hắn không hề dùng đan dược cũng không dùng bùa chú hay kết ấn bằng tay. Hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay, linh lực liền chảy vào cơ thể con thú nhỏ. Trong nháy mắt, nó đã bật dậy. Nàng cảm thấy đến cả sư tổ Lăng Miếu của Lạc Hà môn cũng không thể đạt được tu vi này.
Hắn nói mình sống trên đỉnh núi, nàng ở đây nhìn về phía xa. Nàng từng đến đó hái thuốc nhưng chưa bao giờ gặp hắn. Hôm đó, hắn đưa nàng lên đỉnh núi. Giữa đồng không mông quạnh bỗng xuất hiện một cái hang. Mặc dù tu vi của nàng còn thấp, nhưng nàng có thể nhận ra hang động này rất mới, cứ như vừa được biến ra nên nàng hơi lo lắng, nói dối rằng sư phụ đang tìm mình rồi chạy bò chạy lăn xuống núi.
Uyển Nhi thở dài một hơi, thầm trách mình: “Chắc hắn cũng không phải là người xấu. Với tu vi của hắn, chỉ nháy mắt là có thể bắt được mình rồi, nhưng vị tiền bối đó lại chẳng làm gì.”
Hắn chỉ dịu dàng nhìn nàng hốt hoảng bỏ chạy, không nói lời nào.
Bốn ngày qua, nàng cứ ở trong môn tìm đọc các loại điển tích và sử sách, nhưng không có ghi chép nào về một vị cao nhân trú ẩn quanh đây. Nàng còn trộm hỏi huynh trưởng Lý Kỳ Khánh. Kỳ Khánh cau mày nói: “Hỏa phần quốc là tu chân cấp ba. Tu vi cao nhất của tu sĩ chỉ ở cấp Nguyên Anh, tổng thể chỉ có khoảng mười người đạt được, Lạc Hà môn của chúng ta cũng chỉ có mỗi sư tổ Lăng Miếu thôi. Nếu người đó mạnh như ngươi nói, cảnh giới của hắn chắc phải vượt qua cấp Nguyên Anh rồi, sao người khác lại không biết hắn đang ở đây?” Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy không yên tâm bèn cảnh báo: “Uyển Nhi, tâm hồn ngươi rất đơn thuần, chưa trải sự đời, đừng dễ dàng tin người như vậy, cũng không nên đến gần ngọn núi đó nữa.”
Uyển Nhi khẽ đáp nhưng tâm trí nàng hoàn toàn không ở đây. Đột nhiên có điều gì đó thôi thúc nàng, nàng muốn tới ngọn núi đó, muốn nhìn thử xem người này còn ở đó hay không. Nàng cảm giác người này rất quen thuộc, dường như nàng đã từng gặp hắn ở đâu rồi. Vả lại, trông hắn có vẻ cô đơn, chắc hắn muốn trò chuyện với người khác lắm.
Khi ánh nắng giữa trưa trải đầy sơn cốc, Uyển Nhi đứng dưới chân núi, lòng bỗng thấy bất an. Lời của huynh trường vẫn văng vẳng bên tai nàng, trong tu chân giới có rất nhiều lão già kì dị thường bắt các thiếu nữ làm lò nung (lô đỉnh). Hai năm trước, một vị sư tỷ trong môn vừa ra ngoài đã gặp phải chuyện bất hạnh, chết rất thảm khiến một cô gái nhỏ như nàng sợ hãi vô cùng. Nàng không biết tu vi của người trên đỉnh núi kia cao đến mức nào, nhưng nàng biết nếu hắn có ác ý, chắc chắn nàng sẽ không đủ năng lực phản kháng. Nhưng mà, vậy thì không thể lên xem thử sao? Nhớ đến đôi mắt dịu dàng của hắn, nàng hơi do dự.
“Meo~” Một tiếng kêu yếu ớt phát ra từ bụi cỏ, nàng vội vàng chạy tới, gạt những ngọn cỏ ra, ôm lấy một con thú nhỏ như mèo, chỉ lớn bằng lòng bàn tay. Trên cơ thể nó không có vết thương, nhưng hơi thở của nó lại rất yếu. Nó run rẩy trong tay nàng. Nàng vội lục lọi trong túi trữ vật, nhưng lại phân vân không biết nên cho nó ăn loại đan dược nào.
Đột nhiên, nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, nàng biết người có thể cứu được nó. Nàng cắn nhẹ môi dưới, cuối cùng hạ quyết tâm, ôm nó cất bước chạy lên núi.
Đỉnh núi rất cao, đường đi rất dốc nên xế chiều Uyển Nhi mới lên đến đỉnh núi. Vừa ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy vị tiền bối kia đang ngồi trên một tảng đá lớn. Thấy nàng, hắn không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, cứ như hắn biết nàng sẽ đến, cứ như hắn đang ở đây đợi nàng vậy. Hắn nhìn nàng với vẻ dịu dàng, ánh mắt ấm áp cùng một nụ cười nhẹ trên môi.
Uyển Nhi không lau mồ hôi trên trán, vội vàng chạy đến trước mặt hắn, thấp giọng cầu xin: “Tiền… tiền bối, ngài có thể cứu nó không?”. Nàng cẩn trọng đưa con thú nhỏ mình đang ôm trong lòng ra. Người trước mặt khẽ cười, gật đầu, hắn giơ tay phải lên chạm vào con thú nhỏ. Giống như vài ngày trước, chẳng bao lâu, con thú nhỏ đã mở mắt, sức sống tràn đầy, nhỏ nhẻ kêu meo meo trong tay nàng. Uyển Nhi vui vẻ kêu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên nàng mỉm cười trước mặt tiền bối, nhìn hắn nhiều hơn, nhẹ nhàng vuốt ve con thú nhỏ và chân thành bày tỏ lòng biết ơn: “Đa tạ tiền bối.”
Tiền bối không nói gì, hắn chỉ nhìn nàng, đôi mắt như sao trời. Một luồng cảm xúc chảy qua, Uyển Nhi nhận thấy mình có phần lưu luyến không nỡ rời xa ngọn núi này. Nàng ngước mắt nhìn hắn. Khuôn mặt tươi cười dịu dàng của hắn khiến nàng ngẩn ngơ trong giây lát, nàng chợt thẹn thùng, tim bắt đầu loạn nhịp, mặt bất giác đỏ bừng, lẳng lặng lùi lại hai bước.
Nàng cúi đầu chào tiền bối, định ôm con thú nhỏ bỏ chạy, nhưng khóe mắt nàng lại nhìn thấy hắn khẽ thở dài, vẻ mặt đượm buồn, trong lòng bỗng nhói đau.
“Chắc hắn không phải là người xấu đâu…” Nàng tự nhủ, nhưng nàng lại sợ ánh mắt hắn. Ánh mắt ấy như lớp sương mù dày đặc không tan khiến lòng nàng xót xa khôn nguôi, chỉ cần chạm vào, những giọt nước mắt chua xót sẽ rơi xuống. Mắt hắn như vực sâu không đáy, cảm giác như muốn hút nàng vào trong, khiến nàng lạc bước trong miền ký ức vô tận.
Nàng đang ở độ tuổi mới lớn, chưa am hiểu sự đời, cũng chưa biết nhiều về tình yêu. Bởi tính cách hiền lành và ngoại hình xinh đẹp nên nhiều nam đệ tử trong môn phái thường hay tỏ ra ân cần, chăm sóc nàng, nhưng chưa có ai cho nàng một cảm giác giống như vậy. Nàng luôn có cảm giác người đó đã xuất hiện trong giấc mơ của mình vô số lần, như thể nàng đã nghe thấy giọng nói của hắn khẽ gọi bên tai mình vô số lần: Uyển Nhi, Uyển Nhi, tỉnh lại đi.
Nhưng rõ ràng là nàng đang tỉnh mà. Bầu trời trong xanh, cây cối xanh mướt, con thú nhỏ đầy sức sống đang vùi mình trong vòng tay nàng, cả nắng và gió đều rất thật. Nếu nói mơ thì phải là người đó mới đúng, trông hắn chẳng giống người ở thế giới này chút nào.
Nàng không thể biết hắn bao nhiêu tuổi, mặc dù nhìn hắn còn trẻ, chỉ trạc đôi mươi, nhưng nàng cảm giác như hắn đã rất già rồi. Hắn mang trên mình những dấu vết thăng trầm của thời gian, cứ như được dòng sông thời gian rèn giũa vạn năm vậy. Ánh mắt hắn nhìn nàng như vượt thời gian không gian, từ nghìn năm trước đến đây, thật lâu, thật u uất. Họ đến từ hai thế giới khác nhau, cảm tưởng như đang đứng ở hai đầu của Dải Ngân hà. Ở nơi xa xôi ấy, họ chỉ có thể vươn tay ra nhưng sẽ chẳng bao giờ chạm đến nhau.
Ngày qua ngày, số lần Uyển Nhi lên đỉnh núi càng nhiều hơn, nàng phát hiện mình thực sự muốn nhìn thấy… “chàng”. Nàng không còn gọi hắn là tiền bối nữa, trong thâm tâm, nàng gọi hắn là: Chàng!
Cha mẹ nàng mất sớm, chỉ có huynh trưởng chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn. Tuy sư tổ, sư phụ trong môn đều dễ gần, sư huynh sư tỷ cũng rất hòa nhã, nhưng hiếm ai lắng nghe những tâm sự thầm kín của nàng. Hắn thì khác, hắn luôn dịu dàng, lắng nghe nàng kể chuyện. Dù ít nói nhưng trên môi hắn luôn nở nụ cười nhẹ.
Tuy nhiên, nàng phát hiện ra dường như càng ngày hắn càng yếu đi. Dù hắn giấu rất kỹ nhưng đôi lúc, hắn vô tình thể hiện vẻ đau đớn mơ hồ trên gương mặt, như thể hắn đang phải chịu đựng một cơn đau không thể diễn tả được. Dáng vẻ của hắn cũng ngày càng thê thảm. Thời gian trôi, hắn không còn cao lớn, ngay thẳng như lúc ban đầu gặp gỡ, giờ đây trông chẳng khác nào một lão già gánh muôn loại bệnh tật.
Uyển Nhi lo lắng, chỉ cần không lên núi, nàng sẽ ở luôn trong môn, điên cuồng điều chế đan dược có thể kéo dài tuổi thọ, giúp cơ thể cường tráng. Vì chấp niệm ấy, sau bao ngày đêm luyện tập, cuối cùng nàng đã đột phá bình cảnh, có thể khống chế đan hỏa cách thuần thục, luyện chế được nhiều đan dược. Nàng muốn luyện thật nhiều đan dược cho hắn. Nàng nghĩ hắn bị bệnh, nàng muốn làm gì đó cho hắn. Nàng đã quen với sự tồn tại của hắn, đã quen với việc có người ở đỉnh núi chờ mình, đã quen với việc có người luôn lắng nghe lời mình nói.
Nàng sợ mất hắn.
Vào một buổi chiều đầy nắng, Uyển Nhi cầm túi trữ vật chứa đầy đan dược, thở hồng hộc chạy lên đỉnh núi. Nàng chạy một mạch lên đây vì muốn đem đan dược đến cho hắn ăn càng sớm càng tốt. Thấy bóng dáng hắn trên đỉnh núi, nàng mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng hơn. Nụ cười còn ở trên mặt, đột nhiên hắn lao về phía nàng với tốc độ cực nhanh. Nàng chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ôm chặt, cơ thể xoay một vòng, đổi chỗ với hắn. Dường như người hắn bị thương rất nghiêm trọng, một tiếng ầm vang lên, khóe miệng hắn chảy máu. Nàng nghe thấy tiếng hắn gào thét: “Ta, có thể làm được!”
Uyển Nhi hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt hắn. Lần đầu tiên hắn ôm nàng, thân thể khẽ run lên, hướng về phía trời mà hét lớn: “Lão tổ, cả đời này vãn bối tu đạo cũng chỉ vì một mình nàng ấy mà thôi!!! Cho dù có là ảo ảnh thì vãn bối cũng không muốn làm nàng ấy tổn thương, càng không muốn hủy diệt nàng ấy!!”
Uyển Nhi ở trong lòng hắn ngơ ngác, nàng có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của hắn đang rơi từng giọt xuống mặt mình. Thân hình to lớn của hắn ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng. Hắn vùi mặt vào tóc nàng, gò má đẫm nước mắt. Hắn hôn mạnh lên đầu nàng. Nàng rúc đầu vào ngực hắn, có thể nghe thấy nhịp tim hắn đập điên cuồng, cháy bỏng và mạnh mẽ, nhưng ánh mắt nàng lại càng hoang mang. Sao hắn lại nói đây chỉ là ảo ảnh?
Ngẩng mặt lên, nước mắt khiến tầm nhìn của nàng mờ đi, nàng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt đầy nước mắt: “Uyển Nhi… Uyển Nhi…” Hắn cúi đầu, đôi môi nóng như đốt hôn lên trán nàng, lại di chuyển xuống khóe môi, gương mặt. Lúc hắn hôn, nàng cảm nhận được từng làn sóng bỏng rát đến choáng váng, đồng thời nghe thấy giọng nói run rẩy của hắn: “Được bầu bạn với nàng mấy ngày qua, ta thực sự rất thỏa nguyện. Cho dù nàng có là ảo ảnh thì ta cũng sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương nàng…”
Đầu Uyển Nhi trống rỗng, nàng bị hắn hôn đến không kịp thở. Hắn kêu lên một tiếng trầm thấp thật thảm thương, giống như một tiếng rên rỉ trong cơn đau đớn cùng cực: “Ta phải đi đây.”
Nàng bất ngờ hoảng hốt, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, nàng khóc nức nở vô thức hỏi: “Chàng là ai?”
Nhưng nàng không cảm nhận được người trong vòng tay mình nữa. Nhìn thấy cơ thể hắn dần tan biến, nàng hét lên thảm thiết. Chỉ còn cánh tay hắn vẫn ôm nàng thật chặt, nhưng cuối cùng chúng cũng biến thành ngọn lửa đen, tan vào không trung.
“Rốt cuộc, chàng là ai?!” Uyển Nhi vùng vẫy hét lên. Một dòng ký ức chợt lướt qua, dường như cảnh tượng này đã từng xảy ra rồi. Nàng nói: “Thiếp phải đi đây.” Có người ôm nàng thật chặt, dùng hết sức bình sinh mà gào thét. Sau đó nàng lặng lẽ nằm ở nơi lạnh lẽo, bên tai luôn có người gọi nàng: Uyển Nhi, tỉnh lại đi!
Nhưng, hắn là ai? Hắn là ai?? Nước mắt Uyển Nhi rơi lã chã, nàng ôm lấy đầu mình, trong đầu vang lên nhiều giọng nói: Đi thôi, ta dắt ngươi đi giết người! Từ giờ trở đi, ta và ngươi không ai nợ ai! Lại đây, lấy mà đi luyện đan! Bởi vì nàng ấy là người phụ nữ của ta! Cho dù ông trời có giết nàng thì ta cũng sẽ cướp nàng về!! Còn có rất nhiều giọng nói khác, đó là giọng của nàng, một giọng nói nhẹ nhàng, đầy tình cảm, hét lớn: Sư huynh, cứu muội! Sư huynh đi đâu rồi? Sư huynh! Sư huynh! Sư huynh!
Nàng nhớ lại, dường như hắn chính là người mà nàng quyết yêu một đời, là người mà nàng đã chờ đợi bấy lâu nay. Tuy nhiên, thời gian trôi, họ rời xa nhau, nàng đã chết trong vòng tay hắn, chết trong tiếng kêu gào thảm thiết của hắn, linh hồn biến thành những con bướm và tan biến trước mặt hắn.
Hóa ra thế giới này là ảo, nàng cũng là ảo, Bầu trời trong xanh, cây cối xanh mướt, nắng và gió đều là ảo. Vì nàng mà hắn dệt nên một giấc mơ dài, đặt nàng ở đây, sống trong sự ấm áp và bình yên, có một tuổi niên thiếu hồn nhiên rực rỡ, có huynh trưởng, sư tôn dễ gần, có tỷ muội đồng môn hòa nhã, tất cả đều giống như khi nàng còn sống.
Chỉ là, hắn vốn không nên tới đây, linh hồn hắn bước vào mộng, lòng vui mừng khôn xiết. Hắn quên mất mình đến từ đâu, cũng quên mất đường về. Hắn vốn không thuộc về nơi này, hắn nên rời khỏi đây từ lâu. Kiếp sống phù du, giấc mộng mênh mang này chính là chấp niệm của hắn.
Nhưng, sao mình lại quên hắn chứ? Phải chăng vì con đường luân hồi quá dài nên mình quên tên hắn rồi ư? Lẽ ra đó phải là cái tên mà nàng khắc cốt ghi tâm, nhớ đến tận xương tủy. Nàng mơ hồ nhớ, suốt hai trăm năm chờ đợi, cái tên ấy cứ quanh quẩn trong lòng nàng, như một cái gai, chỉ cần chạm vào thì sẽ khiến lòng nàng đau đớn. Cuối cùng cái gai đó bén rễ, nảy mầm, nở thành những bông hoa rực rỡ.
Lòng nàng nhói đau, đau đến thấu xương, nàng liều mạng đuổi theo ngọn lửa đen, nhưng rồi chỉ có thể bất lực ngồi trên mặt đất, nhìn lên bầu trời, nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc, chàng là ai?”
Bỗng có một tiếng hí dài từ phía chân trời, một con Chu Tước màu đen bay lượn giữa những ngọn lửa đen. Trời đất núi non trong mắt Uyển Nhi dần vặn vẹo, chỉ còn lại bóng người mặc áo trắng đứng trên Chu Tước. Hắn đi càng lúc càng xa rồi dần khuất bóng ở cuối chân trời. Một giọng nói ấm áp từ phía xa vọng lại:
“Tên ta là Vương Lâm!”
…
Nếu tìm ta bằng hình, kiếm ta bằng tiếng thì là người theo tà đạo, không thể thấy được Như Lai. Hãy xem tất cả như bóng, như sương, như tia chớp. Vạn vật tựa như bong bóng trong giấc mơ.
“Kinh Kim Cương * Lục Tổ Đàn Kinh”
Tác giả: Đinh Đang Miêu Mễ 1201