13.
Tôi dọn hết đồ đạc của mình và trở về quê nhà.
Về thăm mẹ.
Tôi ngồi trước bia mộ của bà, suốt cả một ngày dài.
Trong khoảng thời gian đó, Kỷ Thanh gọi cho tôi vô số lần.
Tôi không bắt máy, chỉ chặn số của anh.
Đôi lúc, tôi cảm thấy hổ thẹn đến mức không thể ngẩng đầu lên.
Nếu mẹ nhìn thấy tôi của mấy năm qua, liệu bà có thất vọng không?
Tôi đã phụ lòng bà, không trở thành một người mạnh mẽ, dũng cảm và kiên cường.
Ngược lại, tôi đã lãng phí ba năm bên cạnh một người đàn ông không đáng.
Ngày thứ ba, như thường lệ, tôi lại đến nghĩa trang.
Nhưng lần này, bên cạnh bia mộ của mẹ, tôi bất ngờ nhìn thấy một thứ.
Đó là một chậu hoa thiên điểu.
Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.
Đây là loài hoa mà mẹ tôi yêu thích.
Ai đã đến đây?
Tôi lập tức chạy đến văn phòng quản lý nghĩa trang để hỏi thăm.
Họ nói rằng, cứ vài tháng lại có người gửi hoa đến.
Rồi đưa cho tôi một địa chỉ.
Trong lòng tôi có một cái tên, nhưng tôi không dám tin.
Theo địa chỉ đó, tôi tìm đến một cửa hàng hoa.
Từ lời kể của chủ tiệm, tôi biết được rằng.
Khoảng ba năm trước, họ nhận được một đơn hàng.
Người đặt yêu cầu cứ ba tháng một lần, gửi một chậu hoa thiên điểu đến mộ của bà Đới Thu Vân.
Bởi vì đối phương đã thanh toán đủ chi phí cho ba năm một lúc, nên họ nhớ rất rõ.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“... Mọi người có biết người đó là ai không?”
Chủ tiệm lật sổ ghi chép, rồi trả lời.
“Người đó họ Kỷ, là ông Kỷ Trừng.”
14.
“Nhưng đã lâu rồi chúng tôi không liên lạc được với ông ấy. Có một thời gian, nguồn cung gặp chút vấn đề, chúng tôi muốn hỏi liệu có thể thay bằng loại hoa khác không, nhưng ông ấy không trả lời.”
“Cô quen người đó à?”
Chủ tiệm ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng vẻ mặt đột nhiên lúng túng.
“... Cô, cô không sao chứ?”
Tôi xoa xoa đôi mắt đang cay xè, khẽ phẩy tay.
“Tôi không sao, không sao.”
Chủ tiệm rất tinh ý.
Cô ấy đưa cho tôi một gói khăn giấy, rồi pha một tách trà hoa cho tôi.
Sau đó quay đi chăm sóc những bó hoa đang cần xử lý.
Tôi ngồi trong tiệm rất lâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Cuối cùng, tôi chọn một bó cúc họa mi nhỏ và chuẩn bị rời đi.
Khi đang định thanh toán, chủ tiệm bất ngờ gọi tôi lại.
“Bó hoa này không cần trả tiền đâu.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Cô ấy cười, ánh mắt như đang hồi tưởng lại điều gì đó.
“Thưa cô, tôi nhớ ra rồi, lúc đó ông Kỷ có nói rằng, sau này có thể sẽ có người đến hỏi về đơn hàng này.”
“Nếu người đó đến một mình, hãy tặng cô ấy một bó hoa.”
“Và nhắn với cô ấy rằng: Cứ tiếp tục bước đi, ánh sao sẽ soi sáng con đường phía trước.”
15.
Ngày hôm đó, tôi khóc nức nở trước mộ mẹ, hoàn toàn mất kiểm soát.
Tôi không ngờ, anh ấy lại xuất hiện bên tôi theo cách này.
Càng không ngờ, đến tận bây giờ, tôi vẫn phải dựa vào anh ấy để tìm kiếm sự an ủi.
Không biết anh ấy đã chuẩn bị tâm lý thế nào, để lại câu nói đó cho chủ tiệm hoa.
Chỉ có tôi hiểu rõ, “nếu cô ấy đến một mình” có nghĩa là gì.
Anh ấy đã không còn bên tôi nữa.
Đồng nghiệp gọi cho tôi vào buổi chiều.
“Tiểu Niếp, vé máy bay đã được đặt vào tuần sau rồi.”
“Người thụ hưởng bảo hiểm lần này cô định điền ai? Là chồng cô à?”
Tôi lắc đầu.
“Nhờ điền giúp tôi tổ chức Bác sĩ không biên giới.”
“Bác sĩ không biên giới?”
“Ừm.”
“Sao lại nghĩ đến việc điền cái đó?”
Tôi hít sâu một hơi.
Bởi vì, anh ấy chính là một bác sĩ không biên giới…
Loạng choạng bước ra khỏi cổng nghĩa trang, tôi bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Kỷ Thanh.
Anh ấy râu ria xồm xoàm, trông có vẻ tiều tụy.
Thấy tôi, không nói gì, chỉ đưa cho tôi một chiếc hộp.
Bên trong là một chiếc máy ảnh, cùng mẫu với chiếc máy của mẹ tôi.
“Cái cũ, thực sự không sửa được nữa.”
Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng.
Tôi không biết anh ấy đã tìm thấy tôi bằng cách nào.
Cũng không biết anh lấy đâu ra chiếc máy ảnh đã phát hành từ năm 1994 này.
Nhưng thứ tôi trân trọng đã vỡ nát rồi.
Dù có tìm được một chiếc giống hệt, thì có ý nghĩa gì nữa?
Thấy tôi không nhận lấy, anh mệt mỏi đưa tay day trán.
“Theo anh trở về đi!”
“Tuần sau là đám cưới rồi, thiệp mời cũng đã phát hết. Nếu em còn làm loạn, thì không biết phải thu xếp thế nào nữa.”