07.

Có người lập tức bật cười chế nhạo.

“Nhìn cô ấy giống không?

Châu Phi gì chứ, đến ra khỏi tỉnh chắc cũng hiếm khi!”

Kỷ Thanh cũng lắc đầu, khuôn mặt thoáng vẻ mỉa mai.

Kiều Ninh híp mắt, nụ cười trên môi đầy vẻ đắc thắng.

“Đúng vậy, mình hỏi nhầm người rồi!”

“Phải hỏi cô ấy chứ! Hỏi xem chợ gần đây giá rau ở đâu rẻ nhất, nhãn hiệu nước tẩy bồn cầu nào tốt nhất thì đúng hơn!”

Cả bàn cười ồ lên.

Cô ấy quay đầu, chuyển sang một chủ đề khác.

Tôi từ từ siết chặt tay thành nắm đấm.

Tôi nghĩ, có lẽ mình đã say rồi.

Bằng không, sao lại thấy tức giận vì một lời khiêu khích tầm thường như vậy?

“Tôi từng đến.” Tôi nhẹ nhàng lên tiếng.

Âm thanh trên bàn ăn nhỏ đi vài phần.

Kiều Ninh nghiêng đầu: “Cái gì cơ?”

“Tôi từng đến châu Phi.”

Trên khuôn mặt cô ta thoáng hiện một chút kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, là vẻ khinh thường.

“Ôi trời, không cần phải sĩ diện thế chứ? Không đi thì nói không đi.”

“Nói dối không tốt đâu, rất dễ bị vạch trần đấy.”

“Tôi không nói dối.”

“Vậy chị nói xem, chị đã đến đâu nào?”

“Kenia? Ma-rốc? Hay là Nam Phi?”

Cô ấy ngẩng đầu, như chắc chắn tôi sẽ không trả lời được.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

“Cộng hòa Dân chủ Congo.”

08.

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng.

“… Ở đâu? Congo (DRC)? Chỗ nào thế?”

“Uống nhiều quá rồi phải không? Ngay cả chuyện này cũng bịa ra được, ha ha!”

“Ai bình thường mà lại đến cái nơi nghèo nàn, hỗn loạn đó chứ…”

Ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên mạnh mẽ hơn.

Ở đó, ngoài tôi, còn có rất nhiều người nữa!

Các bác sĩ không biên giới, lực lượng gìn giữ hòa bình, các đội hỗ trợ xây dựng…

Lẽ nào tất cả bọn họ đều không phải là người bình thường?

“Tôi không chỉ từng đến đó, mà tôi còn ở đó suốt một năm.”

“Tôi đã tận mắt thấy họ đánh nhau vì tranh giành tài nguyên khoáng sản, đã đến trung tâm điều trị Ebola, đã cùng nhân viên Liên Hợp Quốc phân phát lương thực cứu trợ…”

“Tôi thậm chí còn bị trúng đạn.”

Cả bàn ăn rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.

Mọi người đều há hốc miệng.

“Còn nữa.”

Tôi lắc lắc ly rượu trong tay.

“Địa Trung Hải không có cá ngừ vây vàng, vì chúng thích vùng biển nhiệt đới hơn. Con đường hành hương cũng không nằm ở Bồ Đào Nha, mà là từ Pháp đến Tây Ban Nha. Còn về núi đá Uluru, nó đã bị cấm leo từ năm 2019 rồi.”

Tôi nheo mắt lại, nhìn thẳng vào Kiều Ninh:

“Kiều Ninh, nói dối không tốt đâu, rất dễ bị vạch trần đấy.”

09.

Mặt cô ấy lập tức trắng bệch.

Ánh mắt nghi hoặc và bối rối của mọi người quét qua lại giữa tôi và cô ấy.

Kiều Ninh đứng phắt dậy, giọng nói lớn nhưng rõ ràng là đang mất bình tĩnh.

“Một đứa không bố không mẹ như chị, làm sao có thể từng đến những nơi đó được!”

“Chị ta đang nói dối!”

Tôi chống cằm, cười nhàn nhạt:

“Vậy cô cho mọi người xem ảnh đi chứ?”

“Đi nhiều nơi như thế, chắc phải chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm nhỉ?”

“Tôi… tôi…”

“Chẳng lẽ không có à?”

Cô ấy càng lúc càng luống cuống, quay sang Kỷ Thanh.

“A Thanh! Vợ anh làm sao thế!”

“Hôm nay không phải là tiệc đón em sao! Sao anh lại để cô ấy bắt nạt em như vậy!”

“Thôi được rồi, nếu đã không hoan nghênh em, thì em đi là được chứ gì!”

Nói xong, cô ấy lau mắt, rồi chạy vụt ra ngoài.

Không khí lập tức náo loạn.

Mọi người xung quanh vội vàng đẩy Kỷ Thanh.

“Mau đuổi theo đi! Tối muộn thế này, lỡ cô ấy bị lạc thì sao!”

Sắc mặt Kỷ Thanh đen lại, trừng mắt nhìn tôi, rồi sải bước rời đi.

Những người khác cũng lục tục đứng lên.

“Chị dâu, bọn tôi đi trước nhé.”

Có người hạ giọng mỉa mai:

“Cô ấy lấy đâu ra mặt mũi mà đối đầu với Kiều Kiều chứ? Chẳng lẽ không biết mình là kẻ giành chỗ hay sao?”

“Ghen tỵ thôi! Kiều Ninh vừa xinh đẹp, vừa tri thức. Cô ấy có gì đâu?”

“Cô ấy làm khó Kiều Kiều, cuối cùng chẳng phải chồng cô ấy đi dỗ dành hay sao? Thật ngu ngốc!”

Tiếng châm chọc vang vọng khi họ đi xa.

Trong căn phòng bao rộng lớn, chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi khẽ bật cười, không ra tiếng.

Rót cho mình thêm một chén rượu.

Ngửa đầu uống cạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play