04.

Từ đài truyền hình trở về nhà, tôi lục từ sâu trong giá sách ra vài chiếc túi máy ảnh.

Đó là những ký ức cũ mà tôi từng chôn giấu.

Vỏ máy ảnh chạm vào tay giờ đây đã trở nên xa lạ, pin cũng đã cạn kiệt từ lâu.

Trong lúc chờ bộ sạc làm đầy pin.

Tôi cắm thẻ nhớ vào máy tính, mở những bức ảnh đã phủ bụi từ lâu.

Bức đầu tiên là một người phụ nữ Châu Phi đứng trên phố, chờ phát thuốc chữa dịch tả.

Bức thứ hai là một cậu bé lính năm tuổi, cao chưa tới nòng súng.

Bức thứ ba là những người dân tị nạn ở tỉnh Bắc Kivu, sống trong những chiếc lều rách nát.



Mùi khói súng và bụi đất như xuyên qua thời gian ùa về.

Tim tôi như bị một đôi vuốt sắc nhọn siết chặt.

Tôi ngả người ra sau ghế, cố gắng làm dịu nhịp tim đang tăng vọt, bật cười tự giễu.

Tôi nghĩ, nếu Kỷ Thanh nhìn thấy những thứ này.

Liệu anh ấy còn có thể viết bốn chữ "An phận thủ thường" trong phần ghi chú về tôi nữa không?

Đang suy nghĩ, điện thoại rung hai lần.

Là tin nhắn từ anh.

Anh ấy gửi một địa chỉ nhà hàng.

Lúc này tôi mới sực nhớ, tối nay anh ấy đã mời phù dâu và phù rể tụ họp.

Tôi không có bạn bè gì thân thiết, vì vậy tất cả đều là bạn của Kỷ Thanh.

Nhưng tôi biết rõ, đây chỉ là cái cớ để tổ chức một bữa tiệc.

Bởi vì hôm nay.

Kiều Ninh đã về nước.

05.

Khi tôi đến nhà hàng.

Họ đã gọi món xong.

Kiều Ninh thì đang ngồi bên cạnh Kỷ Thanh.

Không có chỗ nào dành cho tôi.

Kiều Ninh nhìn thấy tôi, ánh mắt tò mò, đánh giá tôi một lượt.

Rồi cô ấy ra lệnh:

“Chị đi lấy ghế đi, ngồi đâu cũng được!”

Tôi chọn ngồi vào vị trí xa họ nhất.

Trong suốt thời gian đó, Kỷ Thanh chỉ thờ ơ quan sát tất cả.

Không nói một lời nào.

Có người hỏi:

“Kiều Kiều, bọn mình cứ nghĩ lần này cậu sẽ không về chứ!”

“Nói gì vậy! Đây là đám cưới của A Thanh! Dù có phải bò, mình cũng phải bò về xem anh ấy rốt cuộc chọn kiểu người thế nào!”

Mấy người trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý.

“Cũng phải thôi, quan hệ giữa hai người đâu phải bình thường.”

Sau đó, họ bắt đầu hỏi Kiều Ninh về những gì cô ấy đã trải qua trên đường đi.

Khi món ăn được dọn lên, cô ấy đã kể xong những câu chuyện về việc câu cá ngừ vây vàng ở Địa Trung Hải, đi bộ hành hương ở Bồ Đào Nha, hay leo dãy núi đá Uluru ở Úc.

Ánh mắt mọi người đều lấp lánh.

“Kiều Kiều, cậu là con gái mà! Vậy mà lại dám đi đến những nơi đó sao!”

“Hừ, mình không phải kiểu phụ nữ mà mắt chỉ nhìn thấy củi gạo dầu muối, chồng con đâu!

“Người dũng cảm mới được tận hưởng thế giới trước!”

06.

Trong men rượu, cô ấy trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.

Kỷ Thanh ngồi bên cạnh, rất ít khi tham gia vào câu chuyện.

Chỉ thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, như muốn tan chảy.

Tôi lặng lẽ uống hết nửa chén rượu trắng.

Đầu lưỡi cay đắng.

Cảm giác mọi thứ đều nhạt nhẽo.

Kiều Ninh đang kể câu chuyện gần đây nhất của mình, về việc làm thế nào đối phó với những kẻ lừa đảo ở Ai Cập.

Bỗng cô ấy quay đầu, hỏi Kỷ Thanh:

“Anh có muốn biết từ ‘thân yêu’ trong tiếng Ả Rập nói thế nào không?”

Kỷ Thanh ngừng lại một chút, rồi lắc đầu.

“Em dạy anh nhé!”

Kiều Ninh nghiêng người, tựa vào vai anh, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai anh.

“Habibi~”

Kỷ Thanh bất đắc dĩ đỡ cô ấy ngồi thẳng lại, vành tai đã chuyển thành màu hồng nhạt.

“Ngồi nghiêm chỉnh nào…”

“Anh học theo em đi!”

Không chịu được sự nũng nịu của Kiều Ninh.

Anh thở dài, như đầu hàng số phận, rồi cất lời.

“Habibi…”

“Bingo!”

“Đúng vậy, anh chính là Habibi của em~”

Cô ấy chớp mắt, bất ngờ nhìn sang tôi.

“Chị từng đến châu Phi chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play