Thố Nhung lau sạch nước trên mặt, chợt nhận ra rằng…

Lần này không có ai phá hoại, con mồi đều còn nguyên vẹn. Vì đã đặt bẫy rất cẩn thận nên con mồi không bị nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, những con mồi này không thể giấu được. Khi họ bước vào thôn, những người dân ngồi bên đường lập tức nhìn thấy.

Ánh mắt của họ lướt qua khuôn mặt Thố Nhung, rồi nhanh chóng dừng lại trên những con mồi mà Viên Vũ mang theo. Trong đáy mắt từng người hiện lên sự thèm muốn và ghen tị.

Một đám người cứ thế ngồi nhìn chằm chằm vào bọn họ, khiến Thố Nhung cảm thấy không thoải mái. Cậu vô thức tiến sát lại gần Viên Vũ, dùng thân hình cao lớn của hắn để che chắn cho mình.

Viên Vũ dù đang mang theo rất nhiều thứ nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp. Hắn thờ ơ liếc mắt nhìn những người dân kia, chẳng buồn để ý thêm, chỉ nắm tay Thố Nhung rồi sải bước rời đi.

Chỉ khi nhìn thấy hàng rào quen thuộc và mái nhà tranh, Thố Nhung mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu vỗ vỗ ngực:

"Những thúc thúc thẩm thẩm đó thật kỳ lạ, cứ như thể họ định cướp đồ của chúng ta vậy?"

"Họ không dám đâu." Viên Vũ thản nhiên đáp.

Hắn đặt con mồi vào cái chòi nhỏ bên cạnh, Thố Nhung cũng muốn giúp một tay nhưng nghĩ lại thấy mình không có sức, nên đành rụt tay về. Nhìn Viên Vũ định đi rửa tay, cậu lập tức chạy đi lấy nước. Tìm một lúc lâu nhưng không thấy chậu gỗ để rửa tay...

Viên Vũ bóp trán, cầm lấy chậu nước đặt bên cạnh rồi tự mình đi lấy nước rửa tay. Thố Nhung lập tức chạy đến bên cạnh hắn, vừa thở hổn hển vừa than:

"Mệt chết ta rồi."

Viên Vũ: "..." Ngươi đã làm gì đâu mà mệt?

"Ục ục ục~"

"Bụng đang nói chuyện này." Thố Nhung cúi đầu xoa bụng, chớp mắt nhìn Viên Vũ với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

"Đừng ăn quả ngọt và hồng ngọt nữa, ta đi nấu cơm." Viên Vũ tùy ý vẩy nước trên tay rồi đứng dậy bước nhanh vào bếp.

Thố Nhung lau nước trên mặt, chợt nhận ra ân nhân đang trêu mình, giống như trước đây cậu hay cố ý hắt nước lên những con thỏ khác vậy!

Rõ ràng ân nhân rất thích cậu!

Sáng sớm vào núi, trưa xuống núi, một ngày trôi qua trong chớp mắt mà chẳng làm được bao nhiêu.

Buổi tối.

Viên Vũ nằm trên đống cỏ khô, một lần nữa hỏi: "Ngươi có muốn ăn gì không?"

"Muốn ăn quả ngọt và hồng ngọt..." Thố Nhung vừa nhai vừa nói, trong bóng tối, âm thanh nhai nuốt nghe rõ ràng vô cùng.

"Ngươi đang ăn trong chăn sao?" Viên Vũ lập tức ngồi dậy. Dưới ánh trăng, hắn thấy Thố Nhung đang cắn một quả ngọt, đôi mắt cậu trong veo, sáng rực ngay cả trong đêm tối, khiến người ta không thể rời mắt.

Thố Nhung có chút chột dạ, liếm liếm ngón tay, giơ ngón trỏ lên cẩn thận: "Ta chỉ ăn một quả thôi."

Viên Vũ lại nằm xuống, mặt không cảm xúc nhìn lên mái nhà tranh. Cậu nhìn thì gầy yếu, ăn cũng không nhiều, nhưng lại ăn rất nhiều bữa, tính ra cũng chẳng ít.

Hắn chậm rãi nhắm mắt. Thôi kệ, ăn được là phúc.

"Vũ ca, ngươi giận rồi à?"

"Không có."

"Vậy thì tốt."

"Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm."

Thố Nhung gật đầu, chống cằm nhìn Viên Vũ. Dưới ánh trăng, bóng của hắn đổ dài, trông như một ngọn núi nhỏ.

Cậu len lén mỉm cười. Ân nhân cao lớn khỏe mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không bị bắt nạt đâu, không giống bọn cậu, nhỏ xíu, biến thành người cũng nhỏ xíu.

Thố Nhung cứ thế ngắm nhìn Viên Vũ mãi, rồi vô thức chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, cậu còn nghĩ, sáng mai phải dậy sớm để giúp ân nhân lấy nước rửa mặt.

Hôm sau, trời chưa sáng Viên Vũ đã thu dọn xong.

Hắn kéo chăn đắp lại cho Thố Nhung, nhẹ nhàng ra ngoài, vác tất cả con mồi lên vai, rồi đi bộ xuống trấn.

Viên Vũ đi suốt hai canh giờ, dù thể lực tốt cũng có chút thở dốc. Nếu Thố Nhung đi theo, e là giữa đường đã kiệt sức rồi.

Mang theo một đống con mồi vào chợ sớm, thấy hai bên đường đã có nhiều thương lái rao bán, nhưng những quầy cố định này phải trả tiền thuê. Viên Vũ không trả tiền, đương nhiên không thể chiếm chỗ.

May mà nơi hắn hay đứng vẫn chưa có ai, Viên Vũ bày con mồi ra rồi bắt đầu rao bán.

Những người quản gia hay tiểu nhị trong trấn đều biết hắn thường bán thịt rừng, có người thậm chí còn đến chờ sẵn.

"Viên Huynh đệ , cuối cùng ngươi cũng tới! Phu nhân nhà ta đang muốn mua da thỏ để may găng tay cho thiếu gia đấy! Nhưng sao lần này thỏ hình như hơi nhỏ vậy?" Một quản gia tiến lên nói gấp gáp, suýt chút nữa tưởng phải về tay không rồi.

Viên Vũ gật đầu: "Chỉ có bấy nhiêu thôi. Mua hai con về đi, thỏ dạo này dù nhỏ nhưng dưới da vẫn có mỡ, béo lắm. Mang về bồi bổ cơ thể rất tốt, huống chi thịt rừng thời điểm này luôn đắt hơn chút."

Những con to hơn hắn đều giữ lại để bồi bổ cho Thố Nhung. Cái thân nhỏ xíu đó, chỉ một cơn gió đã có thể thổi bay, không ổn chút nào.

Vị quản gia này vốn đã biết rõ tài ăn nói của Viên Vũ, cũng là người tinh tường, vừa nghe đã hiểu ngay.

Giá đắt hơn một chút, về báo lại chủ nhà, cũng có thể giữ lại chút tiền riêng, đều là cách kiếm tiền của hắn.

Quản gia cười: "Viên Huynh đệ đã nói vậy, thịt thỏ đương nhiên là béo ngậy rồi. Vậy thì ta lấy hết số này, thêm hai con gà rừng nữa. Lão phu nhân nhà ta rất thích ăn, nhưng mùa này đâu dễ săn được."

Viên Vũ lập tức bó gọn lại đưa cho đối phương. Hắn chỉ lấy giá cao hơn bình thường một chút, còn chuyện quản gia báo lại với chủ nhà thế nào thì không liên quan đến hắn.

Lúc này trời đã lạnh dần, lông thỏ còn có thể dùng làm cổ áo hay găng tay, giá cả còn cao hơn thịt heo. Đối với các nhà giàu, thịt heo ăn mãi rồi, nhưng thịt thỏ rừng không phải lúc nào cũng có, dù đắt cũng có người sẵn sàng mua.

Chẳng mấy chốc, trước mặt Viên Vũ chỉ còn lại hai con gà rừng đang hấp hối và một con chuột tre. Hắn rao bán thêm vài câu nhưng không ai để ý nữa, bèn dọn dẹp quầy hàng.

Xách theo mấy con mồi, hắn rẽ vào những con hẻm ngoằn ngoèo, chẳng bao lâu đã đến trước một căn nhà cũ nát. Không vội bước vào, hắn đứng bên ngoài, cất tiếng gọi.

"Điền đại tẩu? Tiểu Vũ? A Hân?"

Rất nhanh, từ trong nhà có ba người đi ra. Người phụ nữ tuy trông hơi tiều tụy, nhưng vẻ mặt kiên nghị. Bà xắn tay áo lên, nhìn Viên Vũ: "Sao cậu lại tới đây?"

Viên Vũ giơ tay: "Còn ít đồ thừa không ai lấy, cho tiểu Vũ và Hân tiểu tử bồi bổ, tẩu cứ nhận đi, tôi phải về rồi."

"Những thứ này đều là đồ tốt, sau này đừng mang đến nữa. Cậu giữ lại bán hoặc ăn cũng được, để dành bạc cưới vợ đi." Điền đại tẩu có chút khó xử, từ sau khi chồng mất, Viên Vũ thường xuyên tới thăm. Thời gian lâu dần, e rằng người ngoài sẽ bàn tán.

"Tôi có phu lang rồi." Viên Vũ nói, "Chuyện hôm qua, sau này có dịp sẽ giới thiệu tẩu gặp mặt. Giờ tôi còn phải đi tìm Đại Bân ca, tẩu cứ nhận đi."

Cuối cùng cũng không từ chối nổi, hơn nữa bọn trẻ đúng là cần bồi bổ, nên Điền đại tẩu nhận lấy, nhưng cũng nói: "Vũ ca nhi, vào nhà lấy hai hũ dưa muối ra đây."

Bà quay sang Viên Vũ: "Nhà tôi chẳng có gì ngon, mấy món dưa muối này ăn với bánh thì rất hợp."

"Đa tạ tẩu."

Rời khỏi đó, hắn lại quẹo vào mấy con hẻm khác, rất nhanh đã đến nhà Vương Bân, cũng với lý do tương tự để lại một con gà rừng và một con chuột đồng.

Sau khi xong xuôi, hắn mới đi về phía phố chính.

Thố Nhung thích đồ ngọt, mua ít bánh và kẹo về cho cậu, biết đâu có thể vui đến mức nhảy cẫng lên.

Làm xong mọi chuyện, hắn vội vã đi ra khỏi trấn.

Ở một nơi khác.

Trong căn nhà tranh yên tĩnh, Thố Nhung ngủ say đến mức má ửng đỏ, hô hấp đều đặn theo nhịp lên xuống của lồng ngực, có thể thấy được giấc ngủ của cậu ngon lành thế nào.

"Ục ục ~ ục ục ~"

Bỗng nhiên, từ dưới chăn vang lên âm thanh kỳ lạ, bọc chăn hơi phồng lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Lại thêm vài tiếng ục ục nữa, bọc chăn đột nhiên bị hất tung, người bên dưới bật dậy như cá chép quẫy.

Thố Nhung vừa buồn ngủ vừa tức giận đấm đấm vào chăn, nhưng cũng không nằm xuống nữa. Cậu dụi dụi mắt xuống giường, ánh nắng bên ngoài rực rỡ, cậu giơ tay che mắt một chút.

"Thời tiết đẹp ghê, Vũ ca ra trấn rồi, mình làm— A!" Thố Nhung chợt giật mình hét lên, "Đã gần trưa rồi?!"

Cậu không biết ân nhân đã rời đi lúc nào, ngủ một giấc đến tận bây giờ, làm sao đây, làm sao đây... Đói quá!

Cậu vỗ vỗ má, chạy đến hàng rào sân, tiếp tục nghịch mấy tổ kiến mà cậu đã chọc phá trước đó, mong rằng ân nhân mau chóng trở về, cậu thực sự rất đói rất đói.

"Thố Nhung!"

"Vũ ca!"

Thố Nhung lập tức nhảy dựng lên, mở cửa hàng rào, vui mừng chạy về phía hắn, nhanh chóng chọc tay vào eo hắn: "ngươi về rồi, ta đói quá đói quá, ngươi có đói không?"

Vì mới ngủ dậy, tóc tai hơi rối, y phục cũng mặc qua loa. May mà nơi này vắng vẻ, bình thường chẳng có ai qua lại.

Viên Vũ vuốt lại mấy sợi tóc rơi xuống bên mặt cậu, giơ tay ra trước mặt cậu: "Mua bánh và kẹo cho ngươi, ăn tạm trước, ta đi nấu cơm."

Thố Nhung chu môi nhận lấy, vành mắt hơi đỏ lên. Cậu lập tức xé giấy dầu, nhón một miếng bánh giòn rụm đưa đến miệng hắn: "Vũ ca ăn đi."

"Ngươi ăn đi." Viên Vũ không thích đồ ngọt, khẽ né ra sau.

"Vậy ta cũng không ăn." Thố Nhung nhíu mày, cẩn thận gói lại.

Viên Vũ định giải thích, nhưng rồi đổi giọng: "Ta ăn là được chứ gì."

Thố Nhung lập tức đưa bánh đến trước miệng hắn, thậm chí còn chạm nhẹ vào môi hắn, cười nói: "Ngọt ngào thơm phức, ngươi mau ăn đi."

Nhìn ánh mắt mong chờ của y, Viên Vũ nhanh chóng ngậm miếng bánh vào miệng, sau đó vội vàng bước vào bếp, sắp xếp lại bát đĩa mới mua rồi bắt đầu nấu ăn.

Thố Nhung kéo ghế ngồi ở cửa bếp canh chừng, thỉnh thoảng kể cho Viên Vũ nghe về hương vị của từng loại bánh, không biết những món này đắt thế nào, cậu vẫn lẩm bẩm muốn ăn nữa vào lần sau.

Viên Vũ từng học nấu ăn từ đầu bếp quân đội, nên rất nhanh đã nấu xong. Hắn đá nhẹ vào ghế nhỏ của Thố Nhung: "Vào nhà ăn cơm đi."

Thố Nhung lập tức đứng dậy, theo hắn vào trong. Nhà tranh không chắn gió tốt, nên phải ăn nhanh, kẻo nguội mất.

"Ngươi... có ghèn mắt kìa." Viên Vũ đặt đồ ăn xuống, nhìn y, "Ngươi chưa rửa mặt sao?"

Thố Nhung lắc đầu. Khi còn là thỏ, cậu chỉ cần liếm mình là sạch rồi, làm người... cậu vẫn chưa quen lắm.

Viên Vũ khẽ thở dài, nhúng ướt khăn, nâng cằm cậu lên lau mặt cho, rửa tay... Sau khi làm xong, hai người mới bắt đầu ăn cơm.

"Vũ ca, mai ta rửa mặt cho ngươi!" Thố Nhung nói, cậu muốn nghe lời đường cô, chăm sóc ân nhân.

"Mai ta phải ra ngoài. Nếu không có chuyện gì, ngươi cứ ở nhà đi. Nếu có người đến tìm, cứ đóng cửa giả vờ không có ai trong nhà." Viên Vũ dặn dò.

Thố Nhung hơi nhíu mày, tốc độ ăn cũng chậm lại: "Chúng ta chẳng phải vừa mới thành thân sao? Sao ngày nào ngươi cũng đi ra ngoài vậy? Ta có chút không vui rồi."

Viên Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy mai ta cho ngươi ăn thêm hai quả ngọt."

Thố Nhung nghe vậy lập tức ăn nhanh hơn: "Vậy cũng được, vậy cũng được..."

_____________________________________________________

Edit: Bee

Raw: Bee

VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN EDIT ĐI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play