Dư Minh Hàm ban đầu định đánh vào tay Hà Tự Phi để dạy cho hắn một bài học, không được tự ý thay đổi nét chữ khi viết. Nhưng nghĩ lại, ở độ tuổi này, Hà Tự Phi đã có thể viết ra nét chữ mang phong cách riêng của mình, những phu tử khác có lẽ còn khen không hết, vậy nên mình không thể làm mất đi sự hăng hái học tập của học trò.
Dù vậy, Hà Tự Phi vẫn bị đánh hai cái vào tay.
Dư Minh Hàm không giống những phu tử hay nói úp mở, bắt học trò phải tự đoán ý. Sau khi đánh xong, ông để Hà Tự Phi viết lại theo kiểu chữ mẫu của Quán Các thể, rồi chỉ ra chỗ cần điều chỉnh, phân tích rõ điểm mạnh và điểm yếu trong nét chữ của hắn.
Cuối cùng, ông nói: “Quán Các thể chỉ để con mỗi ngày chép lại mười chữ lớn, không được hơn, cũng không được ít hơn. Hiện tại, nét chữ của con đã khá tốt, hợp quy tắc mà vẫn có cá tính. Đến khi thi huyện, thi phủ hay thi viện, chỉ cần chữ viết ngay ngắn, sạch sẽ là đủ. Còn Quán Các thể, đó là vũ khí cuối cùng, chờ đến khi thi Hội rồi tính sau.”
Hà Tự Phi lắng nghe rất chăm chú, vẻ mặt đầy nghiêm túc.  

Có thể gặp được Dư phu tử, đúng là may mắn của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play