Mấy ngày nay Trần phụ bị nhốt trong ngục mẹ cậu không dám đến gần tiểu viện của thiếu gia Tự Phi, chỉ có thể đứng từ xa mà gọi với vào.
Mẹ cậu nói: “A Trúc, A Trúc, đều là cha mẹ có lỗi với con. Mẹ nghe người ta nói thi xong kỳ thi lớn cuối cùng là phải vào kinh thành con theo thiếu gia Hà đi kinh thành, về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại chúng ta nữa cho nên, con bây giờ có thể nhẫn nhịn một chút được không đi cầu xin mấy vị lão gia kia, xin họ thả cha con ra!”
Lúc ấy Trần Trúc còn cười nhưng nụ cười kia nhìn thế nào cũng đầy tuyệt vọng.
Cậu sẽ không đi theo thiếu gia vào kinh thành nữa, vĩnh viễn không. Cậu muốn ở lại huyện Mộc Thương, canh chừng cha khiến ông ta từ nay về sau không thể mở miệng nói ra điều gì bất lợi cho thiếu gia nữa.
Trước kia đều là do cậu sai, cậu từng nghĩ rằng thế gian này đúng sai trắng đen rõ ràng người bên cạnh chỉ cần không bị bắt vào ngục thì đều là người tốt nhưng thực tế không phải vậy. Trên đời người đông vô kể ai cũng có tâm tư riêng.
Như mẹ cậu, tuy cha đối xử với mẹ như vậy nhưng trong lòng bà, cha vẫn luôn là người đứng đầu. Bà thậm chí còn vì mua rượu cho cha mà lặn lội đường xa lên huyện thành, muốn bán muội muội vào nhà giàu làm người hầu vì giá ở trấn quá thấp. Trước đây sau khi cha mẹ cậu đến huyện thành phát hiện nơi này người có tiền nhiều hơn ở trấn Mục Cao, liền vẫn luôn nhung nhớ.
Trần Trúc nhìn muội muội mà cậu nuôi lớn từ nhỏ, cũng không nói gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play