Nhận thấy ánh mắt có phần thất vọng của Hà Nhất Niên, Cao Thành An cúi đầu xuống, không dám nhìn ông và Hà Tự Phi, giọng nói nhỏ hẳn:  
“Chỉ mong sau khi Hà gia gia trở về quê, đừng nói chuyện này cho nãi con biết, kẻo bà lại lo lắng. Con… Đợi đến khi con thi đậu tú tài, có cơ hội vào huyện học, lúc đó lại…”  
Hà Nhất Niên cắt ngang lời hắn:  
“Đứa nhỏ này, sao cứ cố chấp không nghe khuyên bảo như vậy chứ!”  
Cao Thành An giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hà Nhất Niên một ánh mắt chất chứa sự bất lực xen lẫn tức giận, như nhìn một thanh sắt mãi không thể rèn thành thép. Trong lòng hắn bỗng chốc hoảng loạn, như muốn trốn chạy, liền đứng dậy vội vã rời đi.  
Sớm đoán được chuyện này sẽ kết thúc theo hướng đó, Hà Tự Phi lặng lẽ thu dọn chén trà trên bàn, sau đó mở lại trang giấy, tiếp tục luyện chữ trên quyển {Đại Học} được in từ thư cục kinh đô.  
Dù phu tử chưa từng yêu cầu phải luyện chữ theo kiểu chữ này, nhưng dựa theo ký ức từ kiếp trước của Hà Tự Phi, kiểu chữ ấy về sau chính là ‘quán các thể’ danh tiếng lẫy lừng. Không phải vì kiểu chữ này mang đến lợi thế gì đặc biệt, mà bởi vì nó có quy tắc rõ ràng, tinh tế, liền mạch khi viết cả một bài văn dài, trông rất vừa mắt các bậc quan trên.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play