Nam Tích vốn dĩ định về Vân Cung, nhưng trên đường lại nhận được điện thoại từ bố mẹ, bảo cô lập tức đến Long Hồ Sơn Trang có chuyện cần bàn.
Không cần đoán cũng biết, nhất định lại là chuyện rắc rối do Trì Chiêu Minh gây ra.
Nam Tích cảm thấy phiền lòng, lái xe đến gara ngầm dưới tòa nhà chính, đỗ một cách tùy tiện. Vừa xuống xe, cô liền gặp quản gia Nghiêm, người đã đích thân ra đón.
Thấy cô bị hơi ấm trong xe sấy khô một phần nhưng quần áo vẫn còn ướt, chú Nghiêm không khỏi xót xa: "Ai da, đại tiểu thư của tôi, sao lại thành ra thế này? Trời mưa to thế, sao không mang dù chứ?"
Nam Tích hờ hững vuốt tóc, bước vào thang máy: "Bố mẹ cháu thế nào rồi?"
"Lão gia vừa mới đập vỡ một bộ chén trà Nhữ Diêu, còn phu nhân thì nói muốn hủy bỏ buổi tiệc tối của Kiều gia. Bảo có người nhà họ Trì thì nhà bà ấy không tham gia!" Chú Nghiêm thở dài, "Tiểu thư, mau vào khuyên đi, cả hai người đều đang giận đến bốc hỏa."
Nam Tích cụp mắt, động tác trên tay khựng lại một chút.
Chỉ một chuyện nhỏ của Trì Chiêu Minh, đáng để bố mẹ cô tức giận đến mức này sao?
Quả thật là giận đến mất kiểm soát.
Thang máy dừng ở tầng một, Nam Tích bước ra, vừa đến phòng khách đã nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ của Nam Tuấn Lương.
Lời lẽ hoàn toàn hỗn loạn, tiếng Bắc Kinh pha lẫn khẩu âm Hồng Kông vang lên dồn dập: "Cái tên khốn Trì Thương Sơn kia tưởng mình là ai chứ? Cái đồ vô liêm sỉ! Gây ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, nói một câu xin lỗi là xong à? Còn mơ tưởng cưới con gái tôi vào cửa? Phi! Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày, tôi thà thấy ông ta lăn ra chết giữa đường còn hơn!"
Một tiếng "rầm" vang dội, Nam Tuấn Lương ném mạnh điện thoại xuống đất.
Nam Tích đứng sau cây đàn piano, nhìn thấy bóng dáng bố mẹ mình nhưng bị che khuất, chỉ có thể thấy chiếc điện thoại vỡ nát thành từng mảnh trên sàn. Cùng lúc đó, Kỳ Cảnh Chi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ.
Khi đứng dậy, anh ấy phát hiện ra cô, hàng mày khẽ nhíu lại, cằm hơi hất về phía sau ra hiệu.
Anh ấy muốn cô rời đi.
Nam Tích hiểu ý nhưng không nghe theo.
Cô chậm rãi bước đến trước ghế sofa, cúi mắt gọi một tiếng: "Bố, mẹ."
Nam Tuấn Lương vẫn chưa nguôi giận, quát thẳng vào mặt cô: "Con còn biết đường về sao?!"
Trong 23 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Nam Tích bị bố mình quát mắng. Tim cô như bị bóp nghẹt, cả người cứng đờ tại chỗ.
Nam Tuấn Lương sải bước đến trước mặt cô, dáng vẻ hùng hổ như sắp nghiêm khắc răn dạy.
Kỳ Cảnh Chi lập tức nghiêng nửa người chen vào giữa hai người, đẩy cô ra sau lưng mình, chặn lại: "Bố, bình tĩnh."
Kỳ Nguyệt cũng tiến lên giữ chặt cánh tay chồng mình, quát lên: "Ông điên rồi à? La hét với Tích Tích làm gì chứ?"
Ánh mắt sắc bén của Nam Tuấn Lương thoáng dao động, môi mấp máy nhưng rồi lại im lặng.
Thực ra, ông vốn không định trút giận lên con gái, chỉ là vừa rồi nghe Trì Thương Sơn gọi điện đến, khiến ông mất hết lý trí.
Vợ ông dịu dàng nắm lấy tay, miễn cưỡng giúp ông bình tĩnh lại, khiến cơn giận trút sai chỗ dần nguôi. Giọng nói hạ xuống trầm lạnh, uy nghiêm nói: "Hôn sự này chấm dứt tại đây. Dù cho con có thích tên nhãi Trì gia kia đến đâu, trừ khi bố chết, đừng hòng bước chân vào nhà nó!"
Nam Tích nhìn Kỳ Cảnh Chi chắn trước mặt mình, bàn tay anh ấy giữ chặt lấy cô, khiến hốc mắt cô không kìm được mà nóng lên.
Từ chiều nay đến giờ, cô không ngừng cảm nhận được sự thiên vị tuyệt đối của gia đình.
Kỳ thực, Trì Chiêu Minh không hề nói sai. Liên hôn giữa hai nhà kéo theo vô số lợi ích đan xen, chuyện chia tay lúc này không đơn giản chỉ là bọn họ giận dỗi nhau hay chặn liên lạc là xong.
Cũng không đơn giản như việc Nam Tuấn Lương gọi điện đến Trì Thương Sơn và mắng một trận là có thể cắt đứt quan hệ.
Lồng ngực cô nóng rực, cảm xúc mãnh liệt cuộn trào, khóe mắt chực trào lệ.
Thấy mắt cô đỏ lên, Nam Tuấn Lương càng thêm tức giận, nghiến răng gằn từng chữ: "Khóc cũng vô ích! Chuyện này coi như kết thúc! Nếu để bố biết con còn lén lút gặp thằng nhãi đó, thì đừng mong bước chân vào nhà này nữa!"
Kỳ Nguyệt kéo kéo tay áo chồng mình, trừng mắt đầy bất mãn: "Có chuyện gì thì nói rõ ràng, sao cứ phải nói nặng lời như vậy?"
Kỳ Nguyệt tiến lên, nắm chặt tay Nam Tích, nhẹ giọng an ủi: "Bố con chỉ là quá lo lắng cho con thôi, tức giận nên mới nói nặng lời. Trì Chiêu Minh trước đây dù có bình thường thế nào, cũng không đến mức ảnh hưởng đại cục. Nhưng lần này nó lại dám làm ra chuyện như vậy, chứng tỏ nhân phẩm đã có vấn đề từ lâu."
Bà nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay con gái, lời lẽ dịu dàng mà thấm thía: "Bảo bối, con còn trẻ, chưa hiểu rõ đàn ông. Một khi đã phản bội thì sẽ không bao giờ chỉ dừng lại ở một lần. Nếu lần này con tha thứ cho nó, sau này nó sẽ càng quá đáng hơn. Lời xin lỗi hay cam đoan gì cũng chỉ là vô nghĩa. Bố mẹ không muốn thấy con nhảy vào hố lửa, ngoan, nghe lời bố mẹ được không?"
Nam Tích lật tay, siết chặt bàn tay mẹ mình.
Kỳ Nguyệt lo lắng nhìn cô, sợ con gái vẫn cố chấp không chịu tỉnh ngộ.
Kỳ Cảnh Chi đứng bên cạnh, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Nam Tuấn Lương mặt mày xanh mét, như thể có thể trói con gái lại nhốt vào phòng bất cứ lúc nào.
Trong không khí căng thẳng ấy, Nam Tích hít sâu một hơi. Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo, giọng nói kiên quyết: "Bố, mẹ, anh trai, con đã quyết định."
"Con muốn từ hôn, hoàn toàn cắt đứt với anh ta."
Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh đó, cô đã không còn ý định tiếp tục nữa.
Đó chính là nắm đất cuối cùng phủ lên phần mộ quá khứ, hoàn toàn chôn vùi những năm tháng thanh xuân ngu ngốc, hoang đường nhưng vẫn từng rực rỡ của cô.
***
Sau khi uống xong bát canh gừng do dì Trần nấu, Nam Tích trở về phòng ngủ.
Lần này, cô thực sự ngủ rất yên giấc.
Dù khi tỉnh dậy, khóe mắt dường như còn đọng nước, nhưng cô hoàn toàn không nhớ mình đã mơ thấy gì.
Trì Chiêu Minh vẫn điên cuồng gọi cho cô bằng những số điện thoại khác nhau, liên tục nhắn tin. Nam Tích chỉ đơn giản tắt nguồn điện thoại.
Trước đây, cô từng nghĩ chia tay sẽ đau đến thấu tim gan, sẽ giống như trong phim hay tiểu thuyết—khóc đến trời đất tối sầm, thậm chí tuyệt vọng đến mức muốn sống không nổi.
Nhưng kỳ lạ thay, ngoài cảm giác đau đớn như gỡ từng sợi tơ vướng víu trong lòng, cùng những ký ức cũ khiến cô chạnh lòng, thì phần còn lại... lại là sự nhẹ nhõm.
Giống như linh hồn bị giam cầm trong lồng sắt cuối cùng cũng thoát ra ngoài, cô cảm nhận được sự tự do trọn vẹn.
Bình tĩnh suy ngẫm, cô nhận ra mình chưa từng muốn có một bà mẹ chồng như Điền Huệ Vân. Nếu không phải vì những năm tháng thanh xuân khó dứt bỏ cùng Trì Chiêu Minh, cả đời này cô cũng muốn tránh xa kiểu phụ nữ như bà ta.
Có lẽ vì đã chịu đựng quá nhiều uất ức và thất vọng suốt những năm qua, đến bây giờ cô mới chợt tỉnh ngộ—hóa ra tình cảm dành cho Trì Chiêu Minh đã sớm phai nhạt, không còn mãnh liệt, không còn là người duy nhất cô muốn nắm giữ.
Dù trái tim vẫn đau, dù có một khoảng trống lạnh lẽo vừa bị xé toạc, nhưng cô tin rằng rồi mọi thứ sẽ tốt lên.
Ngồi trên cầu gỗ trước suối nước nóng, đôi chân trắng ngần của cô thả vào làn nước ấm trong veo, cảm nhận hơi nóng vây quanh.
Nam Tích lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh trang viên nhà mình—một nơi hiếm có ở ngoại thành Bắc Kinh, với những dãy núi xanh trập trùng dành riêng cho tư nhân, một mặt hồ tự nhiên trong vắt phản chiếu bầu trời rộng lớn. Đẹp đẽ đến mức khiến tất cả bất hạnh trong đời dường như chỉ là một cơn ác mộng thoáng qua.
Nghe nói Trì Thương Sơn vẫn còn ở Boston, phải hai ngày nữa mới về nước. Không biết đó là sự thật hay chỉ là cái cớ để kéo dài thời gian, hy vọng níu giữ cuộc hôn nhân này.
Nhưng chỉ cần Nam Tích giữ vững thái độ, Nam Tuấn Lương cũng không lo lắng. Ông đơn giản dẫn theo vợ mình tiếp tục đi nghỉ dưỡng.
Buổi chiều bố mẹ rời đi, bữa tối chỉ còn lại một mình Nam Tích.
Trang viên chính, với kiến trúc kiểu Pháp thanh lịch, dưới ánh đèn tường hoa lệ, hiện lên những đường nét tao nhã. Những ô cửa sổ đen trên nền tường trắng, tất cả đều ngập trong ánh sáng vàng ấm áp.
Nam Tích ngồi dưới ánh đèn đó, sau khi ăn xong đĩa trái cây dì Trần chuẩn bị, cô ra trước hiên nhà. Đôi mắt lặng lẽ nhìn xuống bãi cỏ xanh mướt phía dưới—được ngăn cách bởi hồ nước nhân tạo hẹp dài và lối đi bộ rợp bóng cây, những viên gạch lát đường dưới ánh đèn trông rõ ràng từng hoa văn một.
Hồi nhỏ, Kỳ Cảnh Chi thường chơi nhảy ô với cô ở đó.
Anh ấy lớn hơn cô sáu tuổi, luôn chê cô trẻ con, nhưng vẫn kiên nhẫn bầu bạn với cô.
Từ nhỏ đến lớn, thời gian anh ấy chăm sóc cô còn nhiều hơn cả bảo mẫu.
Tầm 9 giờ tối, bên bờ hồ của Long Hồ Sơn Trang bỗng nhiên có bắn pháo hoa.
Từng chùm sáng rực rỡ vút lên bầu trời, soi sáng cả màn đêm rộng lớn, như thể chỉ dành riêng cho cô khoảnh khắc này.
Nam Tích ngẩng đầu ngắm nhìn, thì bỗng có một bàn tay ấm áp đặt xuống đỉnh đầu cô.
Chủ nhân của bàn tay đó nhẹ nhàng đẩy đầu cô về phía trước, rồi thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, tiện tay kéo nhẹ mái tóc cô.
Nam Tích liếc mắt nhìn thấy tóc mái bị làm rối, bĩu môi: "Đừng tưởng rằng vì anh bắn pháo hoa cho em thì có thể muốn làm gì thì làm."
Kỳ Cảnh Chi bật cười khẽ, rồi cướp mất quả cherry cuối cùng trong đĩa trái cây của cô.
***
9 giờ tối.
Dư Thuật Dương vẫn còn ở văn phòng, vừa nghe xong cuộc gọi từ đội an ninh, lập tức gõ cửa phòng tổng giám đốc.
"Vào đi."
Bên trong truyền ra giọng nói lạnh nhạt của Trì Cận Dư.
Dư Thuật Dương bước vào, liếc nhìn Mặc Thận đang lười biếng ngồi trên sofa lột vỏ hạt dẻ, khẽ gật đầu chào rồi nhanh chóng báo cáo: "Trì tổng, đội trưởng an ninh báo rằng nhị thiếu gia bị đánh gần công ty, thương tích rất nặng, vừa được đưa vào bệnh viện. Cảnh sát đang điều tra."
Mặc Thận vừa bóc hạt dẻ, vừa cười một tiếng đầy ẩn ý.
Trì Cận Dư không để ý đến anh ta, nét mặt vẫn bình tĩnh, chỉ có đuôi lông mày khẽ nhếch lên.
"Vị trí?"
Dư Thuật Dương đáp: "Con hẻm nhỏ ở phía đông tòa cao ốc."
Trì Cận Dư mở laptop, ngón tay nhanh chóng gõ một loạt lệnh phức tạp. Trên màn hình lập tức xuất hiện mạng lưới dày đặc các camera giám sát thời gian thực.
Anh chọn một camera trong số đó, dựa vào lưng ghế, giọng nhàn nhạt: "Camera hỏng rồi."
Dư Thuật Dương sững sờ: "Hả? Camera giám sát khu vực đó mới vừa được bảo trì xong."
Trì Cận Dư nhìn anh ta, chậm rãi lặp lại: "Tôi nói, hỏng rồi."
Dư Thuật Dương lập tức hiểu ra, cúi người rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Mặc Thận cuối cùng cũng nhét hạt dẻ vào miệng, nụ cười trên môi khó mà kìm nén: "Là Kỳ Cảnh Chi ra tay?"
Trì Cận Dư khẽ nhếch môi: "Ngoài anh ta ra, còn có thể là ai?"
Mặc Thận bật cười khẽ: "Hiếm khi thấy cậu đứng về phía anh ta đấy."
Mặc Thận thoáng dừng lại, ánh mắt đầy hứng thú quan sát nét mặt Trì Cận Dư: "Suýt chút nữa thì quên, hai người từng là anh em chí cốt hồi cấp ba. Tính ra, anh ta là ‘tiền nhiệm’ của tớ nhỉ?"
Trong văn phòng ấm áp như mùa xuân, người đàn ông ngồi trên ghế xoay bọc da, đáy mắt lại lạnh như băng: "Đừng nói lời hay, cũng đừng nói lời dở. Tốt nhất là đừng nói gì cả."
***
Trưa hôm sau.
Nam Tích cuối cùng cũng bật điện thoại.
Trì Chiêu Minh, người đã quấy rầy cô suốt một ngày, dường như đã bỏ cuộc. Tin nhắn cuối cùng của hắn dừng lại từ tối hôm qua.
Ngoài hàng loạt tin nhắn chưa đọc trên WeChat, còn có không ít bạn bè lặng lẽ quan tâm cô. Nam Tích lần lượt trả lời và nói cảm ơn.
Gọi điện cho chị họ Nam Ánh Tuyết, vừa kết nối đã nghe chị ấy dùng tiếng Quảng Đông mắng Trì Chiêu Minh đến mức hăng say, thậm chí còn lôi đủ loại món ngon ra để nguyền rủa. Điều này khiến tâm trạng cô bỗng dưng tốt hẳn lên.
Cúp máy xong, cô liền gửi một bao lì xì lớn trong nhóm hội danh viện ở Bắc Kinh.
Sau đó, cô mở khung chat của Kỳ Thư Ngải.
Kỳ Thư Ngải: [Bảo bối ~]
Cùng lúc đó, cô ấy gửi đến một yêu cầu gọi video.
Nam Tích để mặt mộc, còn Kỳ Thư Ngải thì trang điểm tinh xảo như một con búp bê Tây Dương. Nhìn Nam Tích nghiêm túc đoan trang, cô ấy dường như khá hài lòng: “Tố chất tâm lý không tệ nha. Cả mạng xã hội đều chế giễu cậu đau khổ muốn chết đi sống lại, tớ còn tưởng ít nhất phải nửa tháng cậu mới chủ động liên hệ tớ đấy.”
Nam Tích khẽ cười, hỏi: “Thích quà không?”
Cô đang nhắc đến Tì Hưu vàng.
Kỳ Thư Ngải cũng bật cười: “Vẫn là em gái Nam hào phóng, biết thương người.”
Kỳ Thư Ngải là con gái của cậu ruột Nam Tích, lớn hơn cô sáu tháng. Hai người là chị em họ, cũng là khuê mật thân thiết từ nhỏ.
Nam Tích ngồi trên giường, chống cằm: “Thích là tốt rồi.”
“Nếu vậy, chị gái cũng phải thương em gái một chút.” Kỳ Thư Ngải nhướng mày, “Tối nay 6 giờ, đến đón tớ, không gặp không về.”
Nam Tích chớp chớp đôi mắt phượng: “Đi hộp đêm?”
“Sao nào? Cậu đã chia tay hắn ta, chẳng lẽ còn không dám đi?” Kỳ Thư Ngải hừ lạnh, nghĩ đến chuyện Trì Chiêu Minh từng cấm bọn họ đi bar nhảy nhót, càng thêm bực tức, “Đường đường là một trong hai mỹ nhân hộp đêm, tớ phải kéo cậu trở về ‘chính đạo’!”
Nam Tích cười cười: “Được, tối nay gặp.”
Từ giây phút quyết định buông bỏ, những quy tắc gò bó kia cô cũng không cần để ý nữa.
Trì Chiêu Minh dựa vào cái gì mà quản cô?
Nghĩ đến bản thân từng vì tình yêu mà ngoan ngoãn nghe lời, cô không khỏi cảm thấy mình ngốc đến đáng thương.
5 giờ rưỡi, Nam Tích trang điểm tỉ mỉ rồi xuất phát.
Bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu trắng ngà trông có vẻ đơn giản, nhưng bên trong lại là một chiếc váy hai dây đã lâu chưa mặc.
Cô vẫn thích cảm giác thoải mái mà vẫn khoe được đường cong hoàn mỹ của mình.
Hoàn mỹ và xinh đẹp, cô chưa bao giờ cảm thấy thẹn vì điều đó.
Nhưng điều Nam Tích không ngờ tới nhất chính là, Kỳ Thư Ngải—vốn đang rất hào hứng—lại đột ngột cho cô leo cây: “A a a, phiền muốn chết! Chiều nay tớ vừa đăng video thì bị phán vi phạm quy định, cái quỷ gì đây? Rốt cuộc ai rảnh rỗi đi tố cáo tớ chứ!”
Nam Tích tựa vào cửa xe, ngón tay nghịch nghịch cúc áo gió: “Vậy bây giờ phải làm sao? Chỉnh sửa lại được không?”
“Không được, phải quay lại từ đầu.” Kỳ Thư Ngải than thở, “Cậu về sớm đi, hôm khác chị gái lại dẫn cậu đi chơi.”
“Được.” Nam Tích mỉm cười, “Công việc quan trọng, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Cúp máy, cô lấy từ trong xe ra một chiếc túi Hermes nhỏ, bỏ điện thoại vào.
Sau đó, cô cởi áo khoác ném sang ghế phụ, khóa xe, dẫm lên giày cao gót, ngẩng đầu tự tin bước thẳng về phía cửa chính của Pick Me.
Cô không cần Kỳ Thư Ngải đưa đi chơi.
Bầu không khí này, dù đã lâu không quay lại nhưng vẫn quen thuộc như cũ. Đây là "sân nhà" của cô, Nam Tích tự mình cũng có thể chơi đến tận trời.
***
Tại quán bar, trên tầng lửng, một phòng VIP có tầm nhìn tuyệt đẹp nhưng lại khá kín đáo và yên tĩnh.
Giám đốc quán bar cúi người cung kính.
Ông ta không biết thân phận của vị khách này, chỉ biết ông chủ mình đích thân gọi điện dặn dò phải tiếp đãi chu đáo. Nhưng người này chẳng gọi món gì, chỉ yêu cầu một phòng có thể bao quát toàn bộ sàn nhảy.
Mà từ lúc đến, anh cũng chẳng để ý đến ai, chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm xuống phía dưới.
Giám đốc thoáng liếc mắt sang trợ lý trẻ tuổi bên cạnh, như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, lo lắng bản thân tiếp đãi không chu toàn mà làm chậm trễ khách quý.
“Không sao đâu, giám đốc. Ngài cứ đi lo việc của mình.” Dư Thuật Dương mỉm cười, nâng tay ra hiệu, “Nếu có gì cần, tôi sẽ gọi ngài.”
Giám đốc quán bar lập tức gật đầu, vui vẻ rời khỏi phòng VIP.
Dư Thuật Dương giữ dáng đứng ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lặng lẽ trông chừng. Anh ta tự tay pha một bình trà cho Trì Cận Dư—loại trà đặc biệt được mang theo từ trên xe.
Ông chủ rất hiếm khi ghé quán bar, trừ khi vì công việc xã giao. Nhưng số người có thể khiến anh phá lệ mà đặt chân đến những nơi thế này cũng không nhiều.
Trì Cận Dư kiên quyết không đụng đến bất kỳ đồ ăn thức uống nào trong quán bar—đây là một thói quen của anh mà ít người biết.
Dư Thuật Dương không rõ lý do, nhưng chắc chắn phải có nguyên nhân, mà chuyện này không thuộc phạm vi anh ta nên tò mò.
Trên đường đến đây, ông chủ đột nhiên yêu cầu anh ta liên hệ với Giang tổng để dời địa điểm gặp mặt tối nay sang Pick Me.
Dư Thuật Dương liếc nhìn đồng hồ—cuộc hẹn còn một giờ nữa mới bắt đầu.
Mà theo phong cách của Trì Cận Dư, anh chưa bao giờ đến sớm.
Anh luôn đúng giờ, và chỉ xuất hiện vào thời điểm hoàn hảo nhất.
***
Nam Tích đã lâu không thả lỏng bản thân, thể trạng hiện tại cũng không ở trạng thái tốt nhất.
Uống vài ly rượu, nhảy múa được vài bài, cô đã cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Trước đây, cô có thể vừa uống vừa nhảy suốt cả đêm, nhưng tửu lượng và thể lực đều cần được duy trì.
Ra khỏi phòng vệ sinh, cô tiện tay vốc nước lạnh vỗ lên mặt, cảm thấy bản thân đã gần đạt đến giới hạn. Cô chuẩn bị gọi tài xế thuê để về nhà.
Mơ màng loạng choạng, cô có chút không phân biệt được phương hướng. Hành lang này dường như bị phủ một lớp ma thuật, kéo dài bất tận, chẳng thể nhìn thấy điểm cuối.
Đang định gọi điện cho giám đốc nhờ người dẫn đường, cô bỗng va phải một thân thể ấm áp.
Nam Tích khẽ hít vào, đầu óc trở nên mơ hồ.
Có một mùi hương quen thuộc từ xa xưa thoảng qua trong không khí, làm cô vô thức đưa tay nắm lấy.
Người đàn ông này rất cao, cô chỉ đứng đến cổ áo sơ mi của anh.
Cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng tầm nhìn bị bóng tối phủ kín, cô không thấy rõ khuôn mặt.
Thế nhưng, chính cái mùi hương quen thuộc ấy đang dẫn dắt cô, khiến cô tiến sát lại gần làn da trắng nõn bên cổ người đàn ông.
"Anh trai..." Giọng nói của cô gái say rượu mềm mại như tơ lụa, hơi thở nóng rực phả nhẹ bên gáy anh, "Là anh sao, anh trai..."
Bàn tay vừa cứng đờ giữa không trung bỗng siết chặt lấy eo cô.