Khi hai người quay lại bãi đỗ xe, Nam Ánh Tuyết đã lái xe đi mất.
Nhìn khoảng đất trống, Nam Tích thất vọng than nhẹ: “A… Sao lại không đợi?”
“Chúng ta là vợ chồng son đấy, chị ba sao có thể không biết xấu hổ mà mang em đi thật sao?” Trì Cận Dư bật cười, siết nhẹ bờ vai cô, “Đêm nay phu nhân đành ủy khuất một chút, chỉ có thể ngủ với anh.”
“Hừ.” Nam Tích giả vờ hờn dỗi, nhưng khóe miệng lại vô thức cong lên.
Người này đúng là có tâm, biết quay về trước 12 giờ. Lúc mới nhìn thấy anh, cô thực sự bất ngờ, thậm chí còn nghĩ mình hoa mắt.
Trì Cận Dư đỗ xe ở chỗ khác, hai người tay trong tay chậm rãi bước đi trên con phố đêm tĩnh mịch.
Không hiểu sao, Nam Tích lại rất thích cảm giác này. Bình thường cô cũng không phải người vội vã, nhưng cố ý thả chậm bước chân để tận hưởng từng khoảnh khắc thế này, thì lại là lần đầu tiên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play