Đầu ngón tay cô vô thức siết chặt lớp vải bóng loáng, móng tay nhạt màu khẽ bấm vào, cảm giác đau nhói từ đầu ngón tay khiến cô giật mình hoàn hồn.

Người phụ nữ trong bức ảnh, cô biết. Không phải đại minh tinh, nhưng từng đóng vài bộ phim nổi tiếng, đến mức nhà nhà đều từng nghe qua.

Hôm nay là sinh nhật cô ta, còn lên cả hot search.

Trong ảnh, cô ta ngồi tao nhã trên chiếc sofa ở vị trí trung tâm, mái tóc vấn hờ để lộ chiếc cổ dài. Bộ váy lễ phục màu đỏ rượu, đính ngọc trai, phần cổ khoét sâu lộ ra đường cong đầy quyến rũ. Trên cổ đeo chuỗi vòng hồng ngọc, đôi khuyên tai cũng là hồng ngọc rực rỡ, đẹp đến mức chói mắt.

Trong ảnh có bảy tám người, cả nam lẫn nữ. Nhưng nổi bật nhất là chiếc mũ sinh nhật trên đầu cô ta, nghiêng về phía Trì Chiêu Minh ở bên phải.

Nói theo lẽ thường, thọ tinh và nhị thiếu gia nhà họ Trì ngồi ở vị trí trung tâm cũng không có gì đáng nói. Nhưng xét theo góc độ mờ ám, hành động này quả thực mang chút ái muội.

Trọng điểm là Trì Chiêu Minh đã lừa cô.

Một câu “Đi ăn sinh nhật bạn” liền muốn che giấu mọi chuyện, hắn thực sự muốn gạt cô.

Trong đầu rối loạn đủ loại suy nghĩ, Nam Tích cảm thấy có chút hoảng hốt. Cô nhắm mắt, lấy chìa khóa xe từ trong túi, ném cho Kỳ Cảnh Chi: “Đưa em về nhà.”

Kỳ Cảnh Chi nghiêng đầu, phân phó người gác cổng lái xe của cô đến Vân Cung.

Không bao lâu sau, chiếc Rolls-Royce Phantom màu bạc dừng lại ổn định trước mặt họ.

Kỳ Cảnh Chi giơ tay che khung cửa xe, cẩn thận bảo vệ đầu cô khỏi va chạm, rồi đích thân cúi người chỉnh lại tà váy giúp cô trước khi vòng sang ghế đối diện lên xe.

Tài xế chờ chỉ thị, Kỳ Cảnh Chi nghiêng mặt nhìn cô: “Về Long Hồ Sơn Trang?”

Vừa ngồi vào trong xe, Nam Tích vẫn giữ lưng thẳng tắp, nhưng chỉ một giây sau vai cô khẽ trùng xuống, như thể đã kiệt sức. Cô tháo giày cao gót, ôm đầu gối, vùi mặt vào cổ áo âu phục, giọng nói cũng nhẹ đến mức hư ảo: “Vân Cung.”

Long Hồ Sơn Trang là trang viên của bố mẹ cô, còn Vân Cung là nơi ở riêng tư của cô.

Vừa rồi, cô đã nhắn tin cho Trì Chiêu Minh, yêu cầu hắn đêm nay phải cho cô một lời giải thích.

Chiếc xe sang trọng như một tòa cung điện di động, tách biệt hoàn toàn khỏi sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài. Không gian xa hoa và vững chãi, đến mức khiến người ta có cảm giác yên lặng đến tĩnh mịch.

Chỉ có cảnh phố thị ngoài cửa sổ liên tục thay đổi, ánh đèn rực rỡ trôi qua như một chiếc đèn kéo quân.

Nam Tích muốn chợp mắt một lát, nhưng không sao ngủ được. Trong đầu cô tràn ngập những mảnh ký ức vụn vặt, tất cả đều là quá khứ giữa cô và Trì Chiêu Minh.

Không biết từ khi nào, những hình ảnh thanh xuân đẹp đẽ đó lại khiến cô cảm thấy chua xót và tê dại.

Những cảm xúc tích tụ bấy lâu nay, đến khoảnh khắc này bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết—giống như một đám mây đen nặng trĩu đè lên đỉnh đầu, không thấy nổi ánh sáng mặt trời.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước Vân Cung, nơi ánh đèn rực rỡ đến mức tựa như ban ngày.

Nam Tích mang giày vào, bước xuống xe. Tấm lưng thẳng tắp, phong thái ung dung, vẻ thất thần ban nãy hoàn toàn biến mất—cô lại trở thành một thiên nga trắng tinh xảo và cao quý.

Dưới ánh đèn pha lê xa hoa, làn da cô vẫn hoàn mỹ như bạch ngọc, không chút tỳ vết, tựa hồ ngay cả lỗ chân lông cũng không có.

Cô rũ mắt nhìn xuống chiếc áo âu phục trên người, giọng điệu nhàn nhạt: “Bị dính son môi rồi, còn muốn nữa không?”

Đại thiếu gia vốn kén chọn, nếu áo bị bẩn thì thường trực tiếp ném vào thùng rác, số lần giữ lại chẳng được bao nhiêu.

Kỳ Cảnh Chi đứng lười biếng bên cạnh xe, hờ hững hạ tay áo xuống: “Mang về đưa cho dì Trần giặt đi.”

“Ồ.” Nam Tích gật đầu, xoay người rời đi, “Đi đây.”

***

Trì Chiêu Minh đến muộn, tận gần nửa đêm mới xuất hiện.

Lúc ấy, Nam Tích đã tắm rửa xong, thay áo ngủ, chỉnh ánh đèn phòng khách thành chế độ mờ tối, tạo cảm giác như trong rạp chiếu phim.

Cơn mệt mỏi ập đến, cô nằm trên sofa, vừa nghe tiếng TV đang phát một phim truyền hình vừa nhắm mắt nghỉ ngơi suốt nửa giờ.

Chuông cửa vang lên. Cô tiện tay khoác một chiếc áo gió da cừu mỏng rồi ra mở cửa.

Hơi rượu và mùi thuốc lá lập tức tràn vào không khí.

Nam Tích nhíu mày, che mũi: “Uống bao nhiêu rồi?”

“Không nhiều, chỉ nửa chai.” Thần sắc Trì Chiêu Minh bình thản, trông không giống người đang say, trong tay còn cầm chìa khóa xe.

Lông mày Nam Tích cau chặt hơn: “Tự lái xe đến?”

“Địa điểm hôm nay hơi đặc biệt, nên không gọi tài xế.” Trì Chiêu Minh quen cửa quen nẻo đi thẳng vào trong.

À, còn biết chu đáo giữ gìn riêng tư cho nữ minh tinh kia.

Nam Tích cười lạnh trong lòng.

Cô nhìn hắn—mái tóc rối bời, áo sơ mi nhàu nhĩ đầy những vết nhăn, ánh mắt phóng đãng nhuốm mùi rượu thịt.

Người thiếu niên bồng bột, rực rỡ của ngày xưa giờ như đã lạc lối đâu đó trong tim cô, mãi chẳng thể tìm về.

Giây phút này, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ không tưởng—chia tay.

Lúc tốt nghiệp đại học, có một cặp đôi cùng trường đường ai nấy đi. Khi đó, Trì Chiêu Minh đùa hỏi: “Chúng ta có khi nào cũng sẽ chia tay không?”

Cô đáp chắc chắn: “Sẽ không.”

Trì Chiêu Minh lần đầu tiên uống say, nôn đầy lên ghế sofa của cô. Nhưng cô chỉ đổi ghế, chưa từng nghĩ đến chuyện đổi người.

Về sau, trên người hắn dần xuất hiện mùi nước hoa phụ nữ, thỉnh thoảng còn có vết phấn nền hay son môi vương lại. Hắn nói đó chỉ là ngoài ý muốn, hứa chắc rằng sẽ không để những người phụ nữ kia đến quá gần mình.

Những lời dỗ dành, xin lỗi, đều có bài bản, đều đáng giá.

Nam Tích biết, Trì Chiêu Minh không có bối cảnh, không có chỗ dựa, muốn tồn tại dưới trướng anh trai hắn không dễ dàng.

Vì vậy, cô tự thuyết phục bản thân nhẫn nhịn, cho rằng đó chỉ là xã giao thương nghiệp, gặp dịp thì chơi.

Rõ ràng vẫn là khuôn mặt trẻ trung như trước, nhưng toàn thân hắn lại tỏa ra hơi thở hư hỏng, mùi dầu mỡ già nua. Hắn thậm chí còn không chút bận tâm khi nói với cô rằng mình đã say rượu mà vẫn lái xe đến.

Khoảnh khắc đó, Nam Tích bỗng nhiên có ý nghĩ muốn rút lui.

Tiêu chuẩn của cô trước nay chưa từng thay đổi, nhưng những năm gần đây, điểm mấu chốt của hắn lại càng ngày càng thấp.

Ý niệm chia tay khiến cô giật mình, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt. Cô nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ, lấy lại bình tĩnh.

Thấy hắn đi thẳng vào phòng khách với đôi giày da chưa cởi, cô cảm thấy lòng mình như bị cào xước. Siết chặt ngón tay, cô hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Chuyện tối nay, anh còn chưa giải thích.”

Trì Chiêu Minh đi đến quầy bếp, mở vòi nước, động tác cứng đờ trong thoáng chốc. Sau đó, hắn cúi đầu rửa mặt, rồi dùng khăn giấy lau khô.

Khi quay sang nhìn cô, hắn cong môi, nở một nụ cười nhẹ bẫng: “Không có gì, chỉ là đi ăn sinh nhật bạn.”

Nam Tích không cười, ánh mắt trầm lặng nhìn thẳng vào hắn: “Vậy tại sao lại nói với em là đi công tác?”

Trì Chiêu Minh ném tờ khăn giấy lên quầy bếp, tránh ánh mắt cô: “Sợ em nghĩ nhiều.”

“Sợ cái gì? Chẳng lẽ em không cho anh đi?”

Biểu hiện né tránh của hắn giống như một chiếc gai đâm vào lòng cô. Hạt giống nghi ngờ nhanh chóng nảy mầm, bén rễ.

“Anh chột dạ sao, Trì Chiêu Minh?” Cô nhìn chằm chằm hắn, giọng nói sắc bén, “Nếu không, tại sao phải lừa em? Anh và cô ta… có phải hay không—”

Trì Chiêu Minh có chút bực bội, liếc mắt qua: “Không có chuyện đó! Mấy người phụ nữ các em sao cứ thích—”

Hắn đột nhiên ngừng lại.

Nam Tích cười như không cười, ánh mắt lạnh buốt: “Còn có ‘mấy người phụ nữ’ nào?”

“Em gọi anh đến chỉ để nói chuyện này?” Trì Chiêu Minh phớt lờ câu hỏi của cô, bước đến gần, chống một tay lên tường, ngón tay tùy tiện nâng cằm cô lên.

“Có gì to tát đâu chứ?” Hắn giọng điệu nhẹ nhàng, như thể dỗ dành một đứa trẻ: “Anh thực sự đi công tác ở Thượng Hải, buổi tối mới về, bị anh em kéo qua, chưa kịp nói với em. Hơn nữa, không phải em cũng có tiệc tối sao? Nếu không, anh đã tính đưa em theo rồi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, hửm?”

Nam Tích không nói gì.

Hắn lại cúi xuống, tiếp tục dịu giọng dỗ dành: “Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh nỗ lực làm việc, mở rộng mối quan hệ, chẳng phải cũng là để sau này em sống thoải mái hơn sao? Anh biết anh trai em không ưa anh, nhưng anh không muốn để anh ta xem thường, cảm thấy em gả cho anh là chịu ấm ức.”

Hắn lúc nào cũng dùng lý do này để thoái thác.

Lúc đầu, những lời này từng khiến cô cảm động. Nhưng dần dà, chúng giống như một tờ ngân phiếu khống—nghe qua thì hay, nhưng chẳng có giá trị gì.

Nam Tích lòng như nước lặng, đẩy hắn ra, tránh đi khuôn mặt kề sát của hắn, rồi bước đến sofa, cầm lấy điện thoại.

Trì Chiêu Minh cũng đi tới, từ phía sau ôm lấy eo cô.

Mùi rượu nồng đậm quẩn quanh, Nam Tích nhíu chặt mày, nhanh chóng bấm vài nút trên màn hình: “Gọi tài xế đến đón ngài, đi đi.”

Cô dùng giọng điệu lành lạnh, pha chút mỉa mai mà gọi hắn là “Ngài”.

“Ghét bỏ anh đến vậy sao?” Trì Chiêu Minh cũng không giận, chỉ muốn cúi xuống hôn cô.

Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào, một cái tát đã vung tới, đánh hắn lệch hẳn sang một bên.

“Tránh xa em ra một chút.”

Trì Chiêu Minh biết cô luôn sạch sẽ, kỹ tính. Với bộ dạng này mà vẫn có thể vào nhà, hắn đã xem như quá may mắn rồi.

Hắn nhếch môi cười, ngoan ngoãn lui ra cửa.

Men rượu làm hắn thêm phần bạo dạn. Trước khi đi, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, quay lại hỏi: “Chúng ta… khi nào thì có thể…”

Giọng hắn kéo dài, mập mờ.

“Đợi kết hôn rồi nói.” Nam Tích dứt khoát đẩy hắn ra cửa.

Nhưng Trì Chiêu Minh như một chiếc lò xo, vừa bị đẩy ra đã lại tươi cười nhấn người vào trong, nghiêm túc nhìn cô vài giây.

Nam Tích chớp nhẹ hàng mi: “Còn chưa đi?”

“Nam Tích.” Hắn bỗng nhiên trầm giọng gọi tên cô, ánh mắt sâu xa: “Anh thích em ngoan ngoãn một chút, em biết không?”

Ngón tay hắn siết chặt tay cô, từng ngón cuộn lại, như muốn trói buộc.

Nam Tích mím môi, không nói gì.

Trì Chiêu Minh biết điểm dừng, buông tay, xoay người bước đi, dáng vẻ thoải mái tiến về phía thang máy.

Tiếng bước chân dần xa. Đèn cảm ứng ngoài hành lang lần lượt tắt đi theo mỗi bước hắn rời đi.

Nam Tích đóng cửa, tựa lưng vào tấm ván gỗ, chậm rãi thở ra.

Ý của hắn, cô hiểu.

Cô có thể làm nũng, có thể cáu kỉnh, có thể tỏ thái độ lạnh nhạt với hắn.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.

Căn hộ cao cấp với trần nhà cao 9 mét, hệ thống lọc không khí vận hành 24/7, lúc này lại khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Là do mùi thuốc lá và rượu chưa tan hết sao? Không phải.

Giống như linh hồn cô bị nhốt trong một chiếc lồng sắt.

***

Cãi vã một trận, tối đó, Nam Tích nuốt hai viên melatonin[1], mới miễn cưỡng ngủ đến sáng.

[1] Melatonin: một loại thuốc trị mất ngủ.

Buổi chiều, nhẫn cưới đặt làm riêng sẽ được giao đến.

Cô không muốn cho người mang đến tận nhà. Ở mãi trong nhà thật ngột ngạt, thế nên quyết định ra ngoài đi dạo, nhân tiện tự mình đến cửa hàng trang sức lấy nhẫn.

Nam Tích luôn yêu thích những món trang sức có câu chuyện riêng.

T&A là một thương hiệu cao cấp mới nổi, mỗi thiết kế đều mang đậm màu sắc cổ tích, vừa sâu sắc vừa mộng ảo. Quản lý cửa hàng rất quen thuộc với cô, vì cô gần như sưu tầm toàn bộ các mẫu mới ra mắt.

Chiếc nhẫn cưới lần này cũng do nhà thiết kế hàng đầu của T&A làm riêng, lấy câu chuyện thanh mai trúc mã giữa cô và Trì Chiêu Minh làm cảm hứng.

“Ngài và tiên sinh gặp nhau lần đầu vào mùa thu, khi lá phong đỏ rực, vì thế thiết kế vương miện của nhẫn lấy cảm hứng từ hình ảnh lá phong. Chiếc nhẫn nam có khắc tên viết tắt của ngài, ở giữa là họa tiết tia chớp, tượng trưng cho đêm giông bão ngày hai người đính ước. Mặt trong chiếc nhẫn của ngài cũng được khắc tên tiên sinh…” Quản lý cửa hàng tận tình giới thiệu.

Chiếc nhẫn đã mong chờ từ lâu, vậy mà giờ phút này lại không gợi lên trong cô bao nhiêu cảm xúc.

Nam Tích giữ vẻ mặt bình tĩnh, thử nhẫn, vừa vặn hoàn hảo. Cô nhờ quản lý giúp mình đóng gói, tiện thể chọn thêm một bộ trang sức kim cương phiên bản hợp tác với Andersen, cùng một con Tì Hưu bằng vàng ròng trong tủ trưng bày mới.

Kỳ Thư Ngải nói gần đây tài vận của cô ấy không tốt, nên cô muốn tặng cô ấy một con Tì Hưu để trấn áp.

Trên quầy trưng bày, hai nhân viên cửa hàng đang ghé đầu thì thầm, thỉnh thoảng lại len lén nhìn cô một cái.

Nam Tích không bận tâm, đoán chắc là nhân viên mới, chưa quen biết cô, kinh ngạc khi thấy một khách hàng vung tiền hào phóng như vậy.

Lúc chờ quản lý cửa hàng viết hóa đơn, cô ngồi trên sofa nhấp một ngụm nước, ánh mắt vô tình lướt qua cửa kính, nhìn dòng người qua lại trong trung tâm thương mại.

Bên ngoài, một nhóm người mặc vest giày da đang đứng trước cửa hàng Hermes đối diện.

Người dẫn đầu dáng người rất cao, mặc một bộ âu phục xám đậm. Nam Tích tinh mắt, chỉ cần nhìn lướt qua đã biết đây là hàng đặt may cao cấp, hoàn toàn khác biệt với những người đi theo phía sau.

Có người đang tươi cười nói chuyện với anh ta, dáng vẻ khép nép, cẩn trọng như đi trên băng mỏng.

Người kia lắng nghe, dù vẫn kiêu ngạo, sống lưng không cúi xuống dù chỉ một chút, nhưng vẫn lịch sự nghiêng đầu nhìn đối phương.

Lúc này, Nam Tích rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt anh ta.

Đường nét lạnh lùng, xương cốt cứng cỏi, vẻ ngoài đoan chính, ít khi cười nói nhưng lại vô cùng anh tuấn.

Đường nét tinh xảo, uyển chuyển như một tác phẩm nghệ thuật, ngũ quan hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, quả thực có thể xem là cực phẩm nhân gian.

Không ai lại không thích ngắm trai đẹp, nhìn thêm vài lần cũng chẳng thiệt thòi gì. Nam Tích cầm ly nước trong tay, hờ hững quan sát anh ta.

Dựa vào lớp kính pha lê ngăn cách giữa hai bên, cô không hề kiêng nể mà công khai nhìn thẳng.

Cho đến khi đối phương dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt sắc bén nhẹ lướt tới.

Nam Tích bất ngờ bị một ánh nhìn khó đoán khóa chặt, không kịp phòng bị.

Cô vẫn bình tĩnh như cũ, rời mắt đi chỗ khác, khẽ nâng tay vuốt tóc, làm bộ chỉnh lại hoa tai tua rua.

Cô rất tin tưởng vào khả năng ứng biến và kiểm soát biểu cảm của mình, thậm chí có thể một tâm hai dụng—vừa ngắm trai đẹp, vừa nhận ra hai nhân viên cửa hàng vẫn luôn thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại len lén nhìn cô.

Vừa quan sát cô, vừa bàn tán, dần dần khiến cô cảm thấy khó chịu.

Nam Tích khẽ hắng giọng, chất giọng trong trẻo mang theo chút cảnh cáo, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước đến quầy thu ngân: “Đã làm xong hóa đơn chưa?”

“Đã xong, Nam tiểu thư, đây là biên lai và nhẫn của ngài.” Cửa hàng trưởng cung kính đưa túi quà cho cô, “Những món còn lại chúng tôi sẽ giao đến tận nhà, khi đó sẽ có nhân viên gọi điện báo cho ngài.”

Những món trang sức kim cương và vàng quá nặng, cô không tiện mang theo.

Nam Tích hạ mắt nhận lấy túi quà: “Tì Hưu thì giao đến biệt thự số 1 Lan Tâm Uyển, gửi cho Kỳ tiểu thư.”

“Vâng.” Cửa hàng trưởng cười tươi, tiễn cô ra tận cửa.

“Cảm ơn.” Vừa đi phía trước, Nam Tích vừa đeo kính râm, đôi môi đỏ khẽ cong, nhẹ nhàng thả xuống một câu: “Nhân viên mới nên được huấn luyện kỹ càng hơn, tránh làm khách hàng cảm thấy bị thiếu tôn trọng. Ở chỗ tôi, đó là lý do để bị sa thải. Phiền cô chuyển nguyên văn lời này đến Kim tổng của các người.”

“…… Rõ, Nam tiểu thư.” Cửa hàng trưởng cứng đờ nụ cười, quay lại nhìn hai nhân viên kia, sắc mặt bọn họ tái mét: “Thật sự xin lỗi.”

Nam Tích không quay đầu, đi thẳng xuống bậc thang, giày cao gót gõ lên mặt đất vang lên nhịp nhàng, bước nhanh về phía bãi đỗ xe, ngồi vào chiếc Ferrari màu tím.

Vì tiêu phí trực tiếp tại T&A, lúc nãy cô không cầm điện thoại.

Khởi động xe, đợi hơi ấm tỏa ra trong khoang lái, cô mới nhớ đến việc xem tin nhắn mới.

Weibo hiện thông báo, cách đây 10 phút, có một tin tức được làm nổi bật với dòng tiêu đề in đậm—

《Nhị thiếu gia nhà họ Trì qua đêm cùng nữ minh tinh, lộ ra loạt ảnh chấn động! Hôn nhân hào môn rồi sẽ đi về đâu?》

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play