Bước trên đường phố đêm nhộn nhịp, ánh đèn nhập nhòe, có tiếng nhạc vọng vang từ quán cafe ven đường.

“Bầu trời xanh ngắt

Mình anh đứng giữa cơn mơ

Dưới những màn đêm chỉ có riêng anh mãi chờ

Ngày em bước đến làm con tim anh ấm lên

Chỉ mong đôi ta chẳng phải cách xa…”

Giai điệu có phần quen thuộc, có lẽ trước đây tôi đã từng nghe qua rồi. Những câu từ trong đấy làm tôi bỗng nhớ lại một vài chuyện cũ.

“Quá khứ không thay đổi được, nhưng còn hiện tại và tương lai, anh mong chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.”

Có một người , là cái người mà trong bữa tụ họp với bạn cũ hôm nay, tôi đã gọi là “thằng tồi”.

Thật không công bằng, tôi cũng chẳng tốt đẹp gì, thế mà hôm nay tôi lại bất giác thốt ra hai từ đấy để nói về anh ấy. 

Chúng tôi đã từng rất hạnh phúc, cuối cùng lại chia tay vì lý do không hợp, anh ấy không chịu được tính cách của tôi, tôi thì không chấp nhận được cô bạn khác giới của anh ấy. 

Từ giả vờ không có chuyện gì đến cãi vả, rồi chiến tranh lạnh, tạo khoảng cách vật lý, cuối cùng cả hai chọn buông tha cho nhau.

Bỗng có một cơn gió mạnh thổi qua, nó lạnh như câu nói của anh ấy.

“Vẫn là buông tay thôi, anh đi nhé!”

“Ừm, chúc anh con đường sau này đi sẽ luôn thuận lợi.”

“Em cũng vậy, sớm gặp được người tốt hơn anh.”

Năm tháng, đã năm tháng kể từ sau cuộc trò chuyện ấy, tôi và anh ấy dường như không còn một sợi dây ràng buộc nào nữa. Dù vô tình hay cố ý, không còn một cuộc gặp mặt, một tin nhắn hay một cuộc gọi, một tương tác nhỏ nào ở bất cứ mạng xã hội nào nữa.

Không biết anh ấy sống thế nào, tôi sống không tốt.

Vẫn làm việc, sinh hoạt bình thường, còn siêng tham gia các cuộc tụ họp nhiều hơn, thế nhưng tôi luôn trống rỗng.

Cứ như vậy, tôi không biết sẽ trụ được bao lâu, rõ ràng là cả hai chia tay trong hòa bình mà.

Chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn kia, tôi đã đi đến ven sông, nhà tôi ở trên đường Trường Sa, thời tiết mát mẻ, tôi quyết định qua đường đến đứng hóng gió ngắm sông một chút.

Tối nay, Anh Đào giới thiệu chồng sắp cưới, là mối tình đầu sau tất cả lại tìm thấy nhau; Hạ Thu cũng sẵn dịp giới thiệu người yêu do gia đình sắp xếp, cô ấy bảo cả hai hợp nhau, nếu ổn cũng sẽ cưới.

Còn tôi…

Nếu tôi gọi cho anh ấy thì sao nhỉ?

Nghĩ sao làm vậy, tôi không cân nhắc gì nhiều nữa nhanh chóng lục lọi túi xách của mình để tìm điện thoại, rất nhanh đã tìm được.

20%, pin yếu.

Vẫn đủ cho một cuộc gọi ngắn.

Tôi không nhớ số, nhưng tôi chưa xóa liên hệ, có thể tìm ra được.

Tút tút… điện thoại đổ chuông rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng như không chờ được nữa, tính tắt máy.

Đầu dây bên kia chậm rãi phát ra tiếng trầm trầm, 10h đêm rồi, có lẽ anh ấy ngủ sớm, bị cuộc gọi này đánh thức.

“Alo”

“Là em”

“Anh biết”

“Muốn gặp anh”

“...”

“Em sống không tốt”

“...”

Anh ấy im lặng, tôi tắt máy.

Giữa chúng tôi, thật sự không còn gì nữa.

Tôi cất điện thoại vào túi, lan can chắn không cao lắm, tôi cố gắng một chút là trèo qua được, tính toán cẩn thận, tôi lặng lẽ trèo qua, rồi nhảy xuống dòng sông ấy.

Tôi không biết bơi, khi bị dòng nước nhấn chìm, nước xộc vào mũi, vào miệng, vào cả tai, tôi thấy khó thở, bị sặc nước, quần áo bị thấm đẫm nước, khiến tôi mất hết thăng bằng, tôi có cảm giác như có gì đó đang níu chân mình, cố kéo mình xuống. 

Túi xách rơi khỏi người tôi, rồi chìm xuống, tôi bắt đầu hoảng loạn, lúc này tôi phát hiện, mình vẫn muốn sống, tôi cố đạp chân, cố vùng vẫy theo bản năng, nhưng càng đạp thì càng chìm xuống.

Sau đó, toàn thân tôi kiệt sức. Ý thức dần trở nên mơ hồ. Tôi cố ngước lên, lờ mờ thấy có thứ gì đó vừa rơi tỏm xuống nước. Chỉ kịp nhìn thấy đến thế, rồi mọi cảm giác cũng rời bỏ tôi.

Mở mắt ra, tôi thấy màu trắng mờ mờ, sau vài lần nhắm mở mí mắt nặng trĩu, tôi thấy rõ hơn, là trần nhà.

Còn có mùi thuốc sát trùng, tiếng máy móc nhè nhẹ.

Tôi thử cử động tay, phát hiện mu bàn tay đau nhói như có thứ gì đó đâm vào, cổ họng cũng khô rát.

Ý thức dần trở lại, tôi nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện.

Thật may mắn, tôi vẫn còn sống, giá mà tôi biết việc còn sống là quý giá đến mức nào trước khi quyết định nhảy xuống dòng sông lạnh buốt kia.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân, là bác sĩ cùng một vài y tá đi vào.

Họ nói sơ qua cho tôi về vấn đề của mình, tôi được người qua đường vô tình thấy và cứu lên, sau đó nhờ sơ cứu kịp thời và đưa tới bệnh viện sớm nên không có gì đáng lo, hiện tại vẫn cần kiểm tra thêm cho chắc không có biến chứng gì. Việc quan trọng là trên người tôi không có giấy tờ gì nên phía bệnh viện chưa liên hệ được với người thân, họ yêu cầu tôi cho họ phương thức liên lạc.

Cổ họng khô rát, tôi cố gắng đọc một số điện thoại cho y tá.

Là số anh họ tôi.

“Alo, cho hỏi anh có phải người nhà của….”

Tôi nghe được nhiêu đấy rồi dần thiếp đi.

Đến lúc tỉnh dậy, bên cạnh tôi là Phong.

“Em…. em ổn chứ?”

Cổ họng đã đỡ hơn, nhưng tôi lại không muốn nói gì, không hiểu sao anh ấy lại xuất hiện ở đây? Còn anh họ tôi thì sao?

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhìn ra hướng cửa, dường như nhận thấy sự tìm kiếm của tôi, Phong nói:

“Anh Trường đi làm thủ tục nhập viện cho em rồi.”

Tôi nghe vậy thì yên tâm, khó khăn gật đầu với Phong. Sau đó lại nhìn thẳng, tôi không muốn gặp Phong với bộ dạng này. Thật thảm hại!

Sống mũi nghẹn nghẹn, mắt cay xè, tôi đành nghiêng mặt về phía bên trái, cố gắng giấu đi giọt nước mắt đang trào ra kia.

“Anh ra ngoài một lát.”

Để lại câu nói ấy, Phong nhanh chóng ra ngoài.

Là ai thì cũng không muốn để người yêu cũ của mình thấy bộ dạng như vậy, Phong hiểu nên mới ra ngoài.

Tôi thầm cảm ơn điều đó.

Một lát sau, khi vạt gối bên trái có loang lỗ vài vết ướt, tôi nghe tiếng bước chân, tôi mong là anh họ tôi.

“Bông”

Là anh họ.

Tay tôi đã được gỡ kim chuyền, tôi lau qua khóe mắt, quay lại hướng anh Trường, anh ấy đứng đó, không ngồi xuống.

Chỉ gọi tôi một tiếng, còn tính nói gì đó, nhưng chỉ nhìn tôi rồi im lặng.

Tôi vẫn biết tôi sai rồi.

“Em sai rồi!”

Anh Trường lúc này mới ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh.

“Anh làm thủ tục rồi, lát nữa sẽ chuyển vào phòng riêng, bác sĩ bảo em không có gì đáng lo, cấp cứu kịp thời, nhưng để đề phòng, em vẫn cần làm thêm một số kiểm tra, em cứ ở lại đây vài ngày nữa đi”

Tôi ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Sau đó lại như không nhịn được, anh họ vẫn phải hỏi một câu:

“Em… sao em lại làm như vậy? Ở đây, có chuyện gì còn có anh, em có thể tìm anh mà!”

Y tá chắc là phải nói cụ thể chuyện của tôi rồi.

Đã một thời gian dài tôi không gặp anh Trường, liên lạc cũng không nhiều, đa số là anh ấy chủ động liên hệ hỏi thăm nói chuyện, tôi không muốn làm phiền anh ấy, chỉ nói qua loa một số chuyện, ít nhất trong mắt anh ấy, tôi vẫn sống tốt. Anh ấy yên tâm, bố mẹ ở nhà cũng sẽ yên tâm.

Tôi nghĩ thông hơn rồi, tôi nhìn thẳng vào anh họ.

“Anh, anh đưa em đi khám tâm lý nhé!”

Một câu ấy, anh ấy hiểu.

“Được, ngày mai sau khi làm các kiểm tra thì anh đưa em đi.”

“Em nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì mai hẵng nói.”

“À, em muốn anh gọi thằng nhóc kia vào không?”

Tôi quên mất, anh Trường chưa biết chúng tôi chia tay rồi. Người gọi Phong đến đây, có lẽ cũng là anh ấy.

Tôi lắc đầu, nói thật:

“Em với Phong chia tay rồi, mấy tháng trước lận.”

“Hai đứa…”

Anh Trường thoáng hiện vẻ mặt không ngờ, sau đó thở dài, đứng lên kéo chăn đắp kỹ lại cho tôi, rồi nói:

“Anh ra kêu nó về, tối nay anh ở đây, không đi đâu hết.”

Tôi gật đầu, anh Trường ra ngoài, đóng cửa lại, mấy phút sau anh Trường lại vào, theo sau đó có mấy y tá vào bảo chuyển giường cho tôi.

Dù có chóng mặt nhưng tôi vẫn đi được không muốn để anh Trường cõng, nên anh họ đành đỡ tôi.

Lúc ra ngoài, tôi thấy Phong, anh ấy đang nhìn tôi, tôi gượng cười, nghĩ vẫn là nên nói một câu cho Phong có thể yên tâm, anh ấy vốn không cần phải ở đây.

“Em không sao, ổn cả rồi, còn có anh Trường ở đây mà.”

“Anh về trước đi, làm phiền anh tới đây một chuyến rồi!”

Anh Trường bên cạnh lên tiếng:

“Được rồi, cậu về đi, ở đây có tôi rồi.”

Xong câu đấy, anh Trường lại đỡ tôi nhanh về phía trước, tôi cũng không nhìn lại nữa.

Đi hết một dãy hành lang ngắn là đến phòng dành cho tôi.

Anh Trường rất thương tôi, căn phòng thật sự rất ổn áp, tuy nhiên tôi không có tâm trạng để xem hay thưởng thức nó, tôi chỉ muốn nằm nghỉ thật nhanh.

Đặt lưng xuống giường, sự mệt mỏi đã kéo mí mắt tôi xuống. Tôi cứ vậy lại chìm vào giấc mê man, nửa tỉnh nửa mê, mặc kệ mọi người xung quanh thế nào.

Sau khi nhận được gọi của Tuyết, Phong không ngủ được nữa, cậu tỉnh hẳn, câu nói “Muốn gặp anh” và “Em sống không tốt” cứ quanh quẩn trong đầu cậu, cậu ít nhiều cũng được tính là sống tốt, sau vài tháng chia tay cậu đã move on được mấy phần. Công việc vẫn đang liên tục thăng tiến, các mối quan hệ vẫn ổn định, đời sống sinh hoạt bình thường, dạo gần đây không còn thỉnh thoảng nhớ tới cô bạn gái cũ nữa.

Tối nay, cậu có tăng ca trễ, vừa về nhà đã lăn ra ngủ, bình thường ngủ cậu sẽ tắt chuông, chuyển điện thoại sang chế độ cá nhân để không bị làm phiền. Tối nay mệt quá nên ngủ luôn, trong lúc ngủ nghe mơ màng tiếng chuông, vì chuông cứ kêu nên đành mở điện thoại lên xem, khi thấy tên hiển thị, cậu bắt máy.

Cô bạn gái cũ của cậu bảo là đang sống không tốt, bảo là muốn gặp cậu, người ta thường nói những suy nghĩ, quyết định lúc đêm muộn đều là nông nổi nhất thời, nhưng đó cũng là những quyết định thật lòng nhất.

Cậu cứ tưởng Tuyết đang sống tốt, Tuyết trong hiểu biết của cậu là một cô gái nâng được, buông được, sẽ không quay đầu lại. Nhờ vậy nên cậu mới move on nhanh như vậy. Cô không quay đầu lại, cậu cũng không thể thua kém.

Tối nay, ngoài cuộc gọi của Tuyết, cậu còn nhận được một cuộc gọi khác.

Anh Trường gọi cho cậu lúc cậu đang rối ren.

Vừa bắt máy, cậu đã bị ăn chửi.

“Cậu làm cái quái gì mà bạn gái nửa đêm nhập viện không thấy mặt mũi đâu?”

Phong nghe vậy thì có chút hoảng loạn.

“Anh nói Tuyết nhập viện?” - Cậu cố xác nhận lại.

Anh Trường quát lớn hơn:

“Cậu ở đâu tôi không biết, mau lết cái thân tới đây.”

Sau đó anh cúp máy, gửi cho cậu địa chỉ bệnh viện.

Phong không nghĩ gì nhiều nữa, nhanh chóng vơ vội cái áo thun mặc vào, lấy thêm bóp tiền, xỏ nhanh đôi dép lê, để rút ngắn thời gian, cậu bắt taxi đến bệnh viện.

Lúc đến nơi, anh Trường vẫn đang làm thủ tục ở sảnh, cậu chạy đến hỏi:

“Tuyết ở đâu anh?”

Anh Trường mang vẻ lo lắng, nhìn thấy cậu thì pha thêm chút tức giận, anh nghe y tá nói có người thấy cô nhảy xuống sông, đến nơi lại không thấy bạn trai của em họ mình, anh đoán có khả năng hai đứa nhóc này xảy ra chuyện, còn là chuyện rất lớn. 

Em họ anh từng có tiền sử trầm cảm, sau đó đã chữa khỏi, anh cũng cho là như vậy, tối nay con bé chọn nhảy xuống đó, anh mới xâu chuỗi một số chuyện gần đây, những lời nói qua loa, những khuôn mặt có lúc thất thần lúc gọi video,... là anh đã bỏ qua nhiều chi tiết rồi.

Tình hình hiện tại, anh làm thủ tục thì cần người ở bên cạnh em họ anh, anh liền gọi cái tên nhóc kia đến, giờ thấy nó đến, anh càng tức giận.

Anh nói một câu:

“Con bé mới nhảy sông”

Sau đó chỉ vào một giường ở khu cấp cứu.

“Ở đó, cậu đến ở cạnh nó, tôi là thủ tục xong sẽ vào,tôi không biết nó muốn nhìn thấy cậu không, nếu không thì cậu phải rời đi ngay lập tức.”

Là anh họ của Tuyết, Trường giờ phút này cũng không đoán được ý muốn của cô.

Phong nghe mấy câu kia, cậu không thể tiếp nhận liền, như có tiếng sét đánh đùng qua người vậy, cậu chỉ có thể đi thật nhanh đến chỗ Trường chỉ.

Vén tấm rèm lên, cậu thấy cô gái yếu ớt nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi khô rốc, cả người gầy xọp.

Rất chật vật, là một cô gái khác hoàn toàn với ký ức của cậu.

Trước kia lúc chia tay, cô có khóc nhưng cũng chỉ rơi vài giọt nước mắt, còn cười với cậu, bảo cả hai sau này đều sẽ có hạnh phúc dành riêng cho mình, chúc cậu tương lai đều tốt đẹp.

Cậu ngồi xuống, nhìn bàn tay thon dài yếu ớt đang có kim chuyền đâm vào, chỗ đâm bầm tím, cậu nhớ trước đây cô từng bảo, bác sĩ nói ven cô nhỏ, khó tìm, mỗi lần hiến máu đều tìm rất lâu, sau đó còn để lại vết bầm mấy ngày mới khỏi nữa.

Nghĩ đến, cậu bỗng thấy đau xót, muốn chạm vào bàn tay cô. Nhưng cậu chần chừ mãi, đến khi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cậu mới ngẩng đầu lên.

Cô ấy tỉnh rồi.

Nhưng ánh mắt cậu vừa chạm, cô đã lảng tránh.

Cậu nghẹn giọng hỏi cô ổn không?

Nhưng cậu không nhận được câu trả lời, sau đó lại thấy cô mắt đỏ ửng nghiêng đầu tránh cậu.

Cô không muốn gặp cậu, nói đúng hơn cô không muốn cậu thấy mình như vậy.

Cậu chỉ đành ra ngoài trước.

Cậu đứng sau bức tường của khu cấp cứu được một lúc thì thấy anh Trường tiến đến.

“Tuyết tỉnh rồi”

Trường thấy cậu ra ngoài này tức là em họ anh không muốn gặp cậu.

Nhưng anh không kêu Phong về vội.

Anh gật đầu rồi vào chỗ Tuyết.

Một lúc sau Phong thấy Trường ra ngoài, anh chỉ bảo:

“Con bé nói hai đứa chia tay rồi?”

Phong dạ một tiếng.

“Được rồi, tối nay phiền cậu một chuyến rồi, lúc nãy có mấy lời không tốt, xin lỗi, cậu về trước đi!”

Nói xong có y tá đến bảo thủ tục chuyển phòng xong rồi, có thể chuyển ngay, mấy người họ liền vào, Trường cũng không để ý tới Phong nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play